Chương 3“Em cứ tạm thời ở tại bệnh viện tĩnh dưỡng đã, việc em ra bên ngoài chúng ta sẽ bàn lại sau”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi biết ngay mà không mong đợi gì từ anh ta được, tôi cũng chẳng cần nữa, tôi đã tự quyết định rồi.Anh ta cầm cặp lồng mở ra đưa tôi số cháo, tôi nhìn vào bát cháo tái mặt không động thìa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta thấy lạ, hỏi tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sao vậy, cháo gà hầm với chút hành lá thơm lắm, em không muốn ăn sao”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi không ăn được hành, tôi nói với anh đây là lần thứ bao nhiêu tôi cũng không nhớ nữa”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta luống cuống, vội lấy lại cặp lồng, nói với tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh xin lỗi, để anh lấy tô mới không hành lá cho em”“Khỏi cần, tôi cũng chán ngán không muốn ăn gì”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nằm xuống kéo chăn lên, anh ta thấy vậy không nói thêm gì, lằng lặng đóng cửa đi ra ngoài.Nằm trên giường, tôi khẽ rơi nước mắt, 5 năm quen biết gần 40 năm chung sống, tổng là 45 năm không ít ỏi gì.Vậy mà hành lá, thứ tôi không thể ăn mà anh ta không nhớ, vốn dĩ anh ta chưa bao giờ đặt tôi vào mắt anh ta cả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi yêu anh ta, chăm chút hi sinh vì anh ta, anh ta không muốn có con nói sợ tôi đau đớn sinh đẻ, tôi cũng tin, chịu đựng mẹ anh ta cay độc.Tôi vì anh ta chăm sóc bố chồng tai biến suốt mấy chục năm, vì anh ta bỏ công việc đang thăng tiến, vì anh ta học làm vợ, vì anh ta nhiều như vậy.Còn anh ta thì sao, âm thầm tôn thờ tình yêu của anh ta, thoải mái nhìn tôi hi sinh phục tùng anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thế tôi cho anh thoải mái, tự do với tình yêu đó, tôi nghĩ là làm lập tức đứng dậy ra ngoài bước về phía phòng bác sĩ.Tôi khẽ gõ cửa, tiếng giọng nam trầm vang lên.“ Xin mời vào”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Xin chào bác sỹ, tôi xin hỏi bác sỹ một chuyện được không ạ, tôi là bệnh nhân phòng b45”Người bác sỹ ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi trợn mắt nhìn là Thịnh Phúc người tôi quen hồi đại học, không ngờ gặp anh tại đây.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh tháo kính nhìn tôi, mặt mày rạng rỡ hơn hẳn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“ Mộng Đình phải không, sao em lại ở đây”Tôi ngại ngùng nói với anh, đầu đuôi sự việc, anh nghe xong vô cùng bức xúc cho tôi, anh nói sẽ giúp tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nghe anh nói vậy, cảm động nói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nếu được, em xin cảm ơn anh trước, giấy giám định anh xin giúp em nh锓Được em đừng lo, anh chắc chắn sẽ lấy đưa em sớm nhất”Tôi rối rít cảm ơn anh, anh lắc đầu nhìn tôi nói.“ Năm xưa nhờ em mà anh tới dự thi kịp, không anh nguy rồi”“Anh vẫn còn nhớ sao, em thấy đó là chuyện em nên làm thôi”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Việc tốt em làm người ta sẽ nhớ không quên, em đừng nghĩ mình không quan trọng như vậy”Tôi không hiểu lời anh nói ngay lúc đó, để cảm ơn anh tôi mời anh đi ăn gì đó, anh đồng ý xin thông tin liên lạc với tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chương 4Xong việc tôi trở về phòng, lần này tôi mới an tâm nằm ngủ được, tâm trạng tôi cũng tốt đẹp hơn hẳn.“xoẹt” tiếng rèm kéo, y tá bước vào nhìn tôi nói.“Bệnh nhân dậy thay băng bó đầu nào”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô ấy cẩn thận nhìn xung quanh tôi hỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Người nhà chị đâu nhỉ”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi không có, cô cứ thay luôn đi, họ sẽ không thèm tới đâu”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô y tá nhìn tôi ái ngại, khi thay cô cùng ân cần hơn, hỏi han tôi đủ thứ.Tôi thầm cười nhạt, người ngoài còn thương cảm cho tôi hơn cả người nhà.Nhắc tới là xuất hiện, mẹ tôi gọi điện tới vừa mở máy là một trang chửi vang vào tai.“Mày làm gì bà thông gia vậy hả, sao mày cứ luôn làm tao mệt mỏi vậy, mày đang ở đâu hả, bà ta đang ở nhà tao làm loạn đòi mày ly hôn đây này, thứ nghiệp chướng”Tôi khẽ nghẹn đắng họng, tôi nghe bà chửi xong mới nói.“ Con trong viện, bị nhà chồng đánh”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Mày phải làm gì người ta mới đánh mày”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi biết không mong chờ gì bà sẽ bênh vực tôi, nhưng tôi vẫn đau đớn như vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Mẹ nghĩ con có thể làm gì được tận 3 người, con chỉ có một mình, không ai đáng để con dựa vào, mẹ có gia đình của mẹ, ba có gia đình của ba, còn con thì không có gì cả”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Mày bị gì đấy hả, nói nhảm nữa tao đến cho mày một trận bây giờ, mày lo mà về qua đây thu dọn mớ hỗn độn của mày đi”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói xong bà cúp máy, không một lời hỏi thăm tôi, tôi quyết định mặc kệ tất cả giờ này tôi sức cùng lực kiệt rồi, không tranh đấu với ai nổi nữa.Điện thoại liên tiếp đổ chuông, tôi dứt khoát ngắt luôn máy để qua một bên, thế giới quanh tôi mãi mới im lặng.Tôi nhớ lại khoẳng thời gian bắt đầu đến với anh ta, lúc đó tôi là một người thiếu thốn tình cảm, ai đối tốt với tôi là tôi nhớ mãi.Anh ta rất biết cách đánh vào điểm yếu này của tôi, thường hay quan tâm tôi bằng những điều nhỏ bé.Có lẽ tôi chính thức muốn lấy anh ta, là từ lần anh ta đi gần 100km để tới đưa tôi đi viện, tôi bị đau ruột thừa may không mất mạng, coi như tôi trả anh ta hết ân tình trong kiếp trước rồi, kiếp này không ai nợ ai nữa.Nghĩ kĩ lại anh ta có lỗi thật nhưng lỗi lớn nhất vẫn là tôi, tôi tự nguyện làm tất cả mọi điều đó.Tôi đã ở viện được gần 1 tuần, nhưng không mảy may một người nào tới hỏi thăm, mọi người xung quanh phòng tôi thương tôi đơn côi, mỗi người gom góp cho tôi ít đồ dùng hoặc thức ăn.Một tuần ở viện là quãng thời gian vui vẻ nhất kể từ khi tôi lấy anh ta, tôi nhớ không nhầm thì giờ này anh ta nghe tin tình đầu anh ta về nước.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhã Tịnh cái tên ám ảnh tôi suốt kiếp trước, cô ấy chưa bao giờ đứng trước mặt tôi nhưng len lỏi vào cuộc sống tôi mọi lúc.Tôi và anh ta từng cãi nhau rất to đến mức anh ta muốn ly hôn tôi, chỉ vì tôi lau dọn vô ý làm hỏng bức tranh cô ấy vẽ tặng anh ta.Viết xước nhỏ khung tranh mà đã khiến anh ta như vậy, đủ biết anh ta yêu cô ấy đến như thế nào rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net