Tôi gạt nước mắt nhìn theo chiếc xe đò cũ mèm chở cậu mợ khuất dần cuối con đường làng đất đỏ. Những cơn gió mang theo hơi nóng còn sót lại của chiều hè tạt vào người nhưng không khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn, chỉ thấy lạnh giá. Giờ đây, tôi chỉ còn một mình, bên cạnh không còn một người thân ruột thịt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Đi thôi con, bà Hai đang chờ con đó, nhanh. – Dì Bé vừa nói vừa nắm tay tôi dẫn đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi theo chân dì băng qua những ruộng lúa bạt ngàn rồi tiến về ngôi nhà ba gian lớn nhất trong làng. Nghe đâu mấy cái cột lớn của nhà đó bán đi là đủ cho người nghèo như chúng tôi mua được một miếng đất, làm được một cái nhà tranh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Qua hết khoảng sân rộng, chúng tôi dừng lại tại gian nhà chính. Bên trong là một người phụ nữ nhìn rất sang trọng, rất phúc hậu đang ngồi phe phẩy chiếc quạt. Tôi biết đó là bà Hai, người đã đến tận nhà cậu mợ để xin tôi về làm cô dâu nuôi từ bé.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói là xin nhưng thật ra số nợ khổng lồ của gia đình cậu mợ đã được xóa sạch, còn được cho thêm một ít vốn làm ăn. Tất cả cũng bởi vì bà Hai coi thầy, biết tôi có số mạng hợp với con trai bà, tin rằng đưa tôi về sẽ giúp cho con trai bà hết bệnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Chào bà Hai đi Thắm. – Dì Bé kéo tôi lên phía trước, nói khẽ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Dạ, con chào bà Hai. – Tôi vội cúi đầu, làm theo lời dì bảo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Ừ, ngoan lắm, vô đây ngồi đi con.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thấy bà Hai ân cần đưa tay vẫy gọi, tôi cũng bớt sợ, ngoan ngoãn tiến đến gần bà và ngồi xuống. Bà nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của tôi, vỗ về như trấn an.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chẳng hiểu sao lúc này, tôi lại cảm thấy rất ấm áp. Ba mẹ tôi qua đời khi tôi còn đỏ hỏn nên chưa lần cảm nhận được chút hơi ấm tình thân, có lẽ nào nó cũng giống như thế này không?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tuy cậu mợ là người thân, là người đã nuôi nấng dạy dỗ tôi đến hôm nay nhưng họ chưa bao giờ có những hành động thân thiết với tôi như thế này. Thời gian của họ là dành để lo cơm, áo, gạo, tiền.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Sau này kêu bà Hai là mẹ nha. Kêu giống như Tuấn Khải vậy đó. – Bà Hai vuốt tóc tôi, dặn dò.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Dạ. Mẹ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Ngoan. Giờ thì đi theo mẹ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi theo chân bà vào trong một căn phòng. Ánh mắt tôi dừng lại trên giường, nơi có cậu bé đang nằm cuộn tròn đắp chăn. Tôi đoán đó là Tuấn Khải, đứa con trai duy nhất của bà Hai.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cũng không biết cậu bị bệnh gì, nghe đâu chữa bên Tây y không khỏi lại qua Đông y rồi lại nhờ đến thầy bà cúng kiếng. Cuối cùng, nhờ lời ông thầy ấy phán mà bây giờ tôi đang đứng đây.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Công việc của con là chăm sóc cho Tuấn Khải thôi, cho nó ăn, uống, đem nó đi phơi nắng, vệ sinh cá nhân cho nó và xoa bóp tay chân cho nó đỡ mỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Dạ, con sẽ nhớ ạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chờ khi bà Hai đã đi ra ngoài, tôi mới từ từ tiến lại gần Tuấn Khải và ngồi xuống bên cạnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ốm quá, cậu bé này còn ốm hơn cả tôi, da xanh hơn da tôi và tôi cảm thấy cậu ấy còn tội nghiệp hơn cả mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhác thấy cậu hơi cựa quậy, tôi theo phản xạ đặt tay lên bụng cậu và vỗ nhè nhẹ như cách tôi vẫn thường dỗ mấy đứa con của cậu khi chúng còn bé.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có điều, Tuấn Khải chẳng ngủ tiếp mà mở to mắt nhìn tôi. Có lẽ, đôi mắt chính là điểm sáng duy nhất trên cái thân thể ốm o gầy gò kia.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Chị là ai? Dì Bé đâu?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- À, chị là.. là người hầu mới của em. Chị tên Hồng Thắm. Em cứ gọi chị là chị Thắm. – Tôi vội vàng đáp lời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Chị Thắm, em đói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trái tim tôi tan chảy vì ánh mắt và câu nói như đang xin ăn ấy. Thật là đáng yêu. Tuấn Khải không giống mấy đứa trẻ con nhà giàu trong tưởng tượng của tôi, cậu có vẻ rất ngoan và lễ phép. Thật tội nghiệp khi một đứa trẻ tốt như vậy lại bị bệnh triền miên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Đợi chị chút.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói xong, tôi vụt chạy ra ngoài. Đang lóng ngóng thì vớ được dì Bé. Nghe tôi bảo cậu chủ đói, dì liền chạy xuống nhà bếp và một loáng sau, bát cháo nóng hổi và ly sữa đã ở trên tay tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cẩn thận đặt khay thức ăn xuống bàn và đỡ Tuấn Khải lên. Cậu nhẹ tênh, ngỡ gió thổi bay được. Cũng may là tôi có kinh nghiệm chăm mấy đứa em con của cậu nên những việc thế này không làm khó được tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Nóng không? – Tôi dịu giọng hỏi khi đút thìa cháo đầu tiên vào miệng cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Không ạ, vừa ăn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cứ thế, tôi đút, cậu ăn, chẳng mấy chốc mà tô cháo hết sạch, ly sữa cũng chỉ còn lại một ít.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Em muốn ra ngoài chơi. – Tuấn Khải kéo tay tôi khi thấy tôi toan rời đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Hả? À, để chị hỏi bà Hai xem sao, nếu bà đồng ý thì chị bế em ra nhé.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net