Cậu cười mệt mỏi, gật gật đầu. Thật ra, người không bệnh mà nằm miết cũng thành bệnh, có lẽ khi ra ngoài, cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, bệnh sẽ mau khỏi hơn. Nghĩ vậy nên tôi đánh liều đến gặp bà Hai và xin bà cho tôi đưa cậu ra sân.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Thầy thuốc nói không nên cho nó ra ngoài buổi chiều, lỡ gió nhập vào thì nguy lắm. – Bà lắc đầu từ chối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Cho cậu chủ mặc áo ấm và đội mũ len là được ạ. Con nghĩ có khi được làm điều cậu thích thì cậu sẽ mau hết bệnh. – Tôi lí nhí ý kiến.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Vậy cũng được, dù sao thì cũng đón con về được đây rồi. Con lấy cái áo dày nhất mặc cho nó nhé. Với lại đừng gọi nó là cậu chủ, tương lai nó là chồng con đấy. Tuy nó nhỏ hơn con tận bảy tuổi nhưng nó sẽ là chồng con. Gọi Tuấn Khải thôi nhé. Xưng hô thì tạm thời là chị em đi, khi nó trưởng thành thì đổi lại là anh em.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi gật đầu rồi bước nhanh đến phòng Tuấn Khải, cảm giác mặt mình nóng ran lên. Trời ạ, cứ nghĩ tới việc cậu nhóc kia là chồng tương lai của mình, tôi cảm thấy thật xấu hổ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi biết mình sẽ được ra ngoài, Tuấn Khải vui thấy rõ, cậu ngoan ngoãn giang tay cho tôi mặc áo và ngồi im như tượng để tôi dễ dàng đội cái mũ len vào đầu cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Xong xuôi, tôi bế cậu ra ngoài, cho ngồi trên ghế đá, nơi vẫn còn vài tia nắng chiều hắt tới, kèm theo gió ấm ấm, lành lạnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhớ cậu mợ rồi, nhớ những đứa em nữa. Ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau nhưng từ nay trở đi, tôi chỉ có thể tưởng tưởng ra gương mặt của họ mà thôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu mợ bảo vùng đất này không hợp với gia đình họ, làm ăn ngày càng thất bát, nợ nần chất chồng nên mới đi đến nơi khác, mong rằng với số tiền có được từ việc gả tôi đi sẽ giúp cuộc sống của họ bớt vất vả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khoảnh khắc mặt trời tắt hẳn nắng, tôi cũng bế Tuấn Khải vào nhà, lấy nước ấm tắm cho cậu. Cậu quá gầy, xương sườn đếm được, cứ như mấy đứa trẻ bị suy dinh dưỡng nặng. Tôi phải thao tác thật nhẹ nhàng, sợ làm cậu bị đau.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tối đến, tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ kê sát vách cạnh giường của Tuấn Khải. Lúc trước là dì Bé nằm ở đây, có khi là bà Hai.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Căn phòng kín kẽ, không có gió lùa vào như nhà cậu mợ, không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh nhưng cảm giác trống trải, hoang hoải khiến tôi khó mà nhắm mắt, cứ thao thức suốt đêm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi ánh mặt trời buổi bình minh còn chưa ló dạng, tôi đã thức dậy, đánh răng rửa mặt và lấy chổi quét sân.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhà Tuấn Khải nuôi tận năm người làm và bà Hai không yêu cầu tôi làm những việc này nhưng vì Tuấn Khải chưa dậy mà tôi đứng không thì buồn tay buồn chân nên xin được phụ giúp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mãi tận tám giờ, cậu ấm kia mới thức, tôi rửa mặt cho cậu, chờ cậu ăn sáng xong rồi ôm cậu ra ghế đá phơi nắng. Tuấn Khải nằm úp trên chân tôi, phơi lưng như lời thầy thuốc dặn. Tôi thuận tay xoa xoa tấm lưng gầy của cậu. Có vẻ cậu thích nên mắt cứ lim dim như sắp ngủ tiếp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Được rồi, phơi phía trước nào. – Tôi lật ngửa cậu ra, kéo lại vạt áo cho thẳng thớm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Chị nói dối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Hả? Là sao? - Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi cu cậu bảo tôi nói dối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Mẹ bảo chị là vợ em, không phải người hầu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cứng lưỡi, chẳng còn lời nào bào chữa. Nhưng sao bà Hai lại nói những lời này với trẻ con vậy chứ? Tuấn Khải làm sao mà hiểu được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhẩm tính khi cậu trưởng thành thì tôi đã sắp bằng tuổi bà thím hàng xóm rồi. Nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một, còn tôi hơn cậu tận bảy tuổi, nếu không phải vì chữa bệnh cho cậu, mẹ cậu cũng không rước tôi về đây đâu. Có lẽ khi cậu trưởng thành khỏe mạnh, tôi sẽ được bà Hai cho phép rời đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Em biết vợ là gì không? – Tôi lấy ngón tay vuốt nhẹ má cậu, hỏi nhỏ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Mẹ nói vợ là người sẽ sống với em tới già. Sẽ chăm sóc cho em kỹ hơn mẹ và thương em hơn mẹ. – Mắt Tuấn Khải tròn xoe, cái miệng cũng tròn xoe khi nói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi gật đầu rồi bế Tuấn Khải vào nhà vì đã đến giờ uống thuốc. Thuốc sắc rất đắng nhưng cậu uống ngon lành, chỉ hơi nhăn mặt một chút.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cũng mong lời ông thầy bói nói là sự thật, mong rằng sự xuất hiện của tôi bên cạnh Tuấn Khải sẽ giúp cậu mau chóng hết bệnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Em uống thuốc giỏi quá, đắng không? – Tôi bóc viên kẹo bỏ vào miệng cậu và hỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Dạ đắng nhưng em sợ chết nên phải cố uống.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sống mũi tôi cay xè, khóe mắt cũng cay. Có những đứa trẻ quá hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
- Em sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Tuấn Khải sẽ lớn lên thật bình an và trở thành một chàng trai giỏi nhất. – Tôi ôm cậu vào lòng và vỗ về, an ủi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net