Lục Tự Nghiên lạnh lùng hừ nhẹ, khinh bỉ đáp: “Bạn gái gì chứ? Chỉ là con bé quê mùa thôi. Thỉnh thoảng lừa cho vui, chứ yêu thương gì.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nghẹn thở, mặt tái nhợt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người đàn ông đó, chính là bạn trai tôi – Lục Tự Nghiên, bạn trai của tôi, người bị bệnh nặng đến mức phải ngồi xe lăn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Còn con bé quê mùa anh ta đang khinh miệt… chính là tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phần 2Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cô ta có đôi tay thô ráp không chịu nổi, chắc các cậu chưa thấy đâu. Tôi không hiểu nổi làm sao một cô gái có thể có đôi tay như thế. Cô ta chạm vào tôi, tôi đã thấy kinh tởm, đừng nói đến chuyện xứng với tôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng Lục Tự Nghiên đầy vẻ chế nhạo, ánh mắt chán ghét đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Kinh tởm ư?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trái tim tôi như bị đóng đinh từng nhát, đau đớn đến mức tôi không dám thở mạnh, đôi tay khẽ co lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Nhưng nỗi đau nơi tay vẫn không sánh được với nỗi nhói trong tim.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vì muốn chữa chân cho Lục Tự Nghiên, tôi làm việc cật lực không ngừng nghỉ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ban ngày giao hàng, ban đêm rửa bát ở nhà hàng, chỉ mong sớm gom đủ hai trăm ngàn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đôi tay vì mưa gió mà khô nứt, đêm về đau đến không thể ngủ, tôi cũng chưa từng than trách một lời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba năm...Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cuối cùng, tất cả những gì tôi nhận được sau những gì đã bỏ ra là một câu nói rằng tôi thật đáng ghê tởm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cũng là con gái, sao lại không biết chăm sóc đôi tay của mình chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng trong mắt tôi, đôi chân của anh ta quan trọng hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong căn phòng trọ bé nhỏ đó, anh ta nắm lấy tay tôi, xót xa nói: "Xin lỗi em, Tiểu Lộc, tất cả là tại anh liên lụy em."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên ôm tôi, trong ánh mắt chứa chan niềm xót xa như sắp tràn ra ngoài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác được che chở. Đôi mắt anh ta sáng rực lên, như một chú chó nhỏ sợ bị bỏ rơi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Lục Tự Nghiên, an ủi rằng đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi nhất định sẽ chữa khỏi đôi chân cho anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tưởng rằng hai chúng tôi là những người yêu nhau cùng vượt qua sóng gió, là những người thân đồng cảm và chia sẻ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thế nhưng, chính con người đó lại nói với bạn bè rằng anh ta thấy tôi ghê tởm. Lục Tự Nghiên bảo rằng anh ta không nỡ chạm vào tôi, thực chất là vì anh ta thấy tôi dơ bẩn, kinh tởm. Và cái gọi là bệnh chân tái phát, cái chuyện ngồi xe lăn mỗi ngày, tất cả đều chỉ là để lừa tôi, để khỏi phải đi làm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên ôm người phụ nữ bên cạnh, lấy sợi dây chuyền mà tôi đã liều mạng vớt về rồi thản nhiên ném lại xuống biển, giọng nói ngạo mạn và tràn đầy tự mãn: "Mạc Mạc, sợi dây này bẩn rồi, dính mùi tanh của biển, không còn xứng với em nữa."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta đưa ra một tấm thẻ vàng, nói thêm: "Trong đó có một triệu, em thích cái gì thì tự chọn mà mua."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đã suýt mất mạng để lấy lại sợi dây này, vậy mà với họ, tất cả chỉ là một trò chơi để mua vui, là thứ có thể tùy ý vứt bỏ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong góc khuất không ai chú ý, tôi sờ lên chiếc dây đỏ trên tay mình. Đó là sợi dây mà Lục Tự Nghiên từng tặng cho tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu Lộc, đây là dây tay may mắn anh tự tay làm cho em. Đừng chê nó, đồng ý với anh là sẽ luôn đeo nó được không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt rạng rỡ, đích thân đeo nó lên tay tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đó là món quà duy nhất tôi nhận được từ nhỏ đến giờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dù là một sợi dây đỏ rẻ tiền, tôi vẫn vô cùng trân trọng, đến khi làm việc cũng cẩn thận tháo ra cất vào túi áo để tránh dính dầu mỡ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thứ tôi xem như báu vật hóa ra chỉ là sự qua loa của anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi tặng tôi, Lục Tự Nghiên đã nghĩ gì trong đầu?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rằng ả đàn bà kia thật dễ lừa, chỉ với một sợi dây đỏ rẻ mạt là nó đã mù quáng tin tưởng?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hay chỉ là sự khinh bỉ cười nhạo nỗi đáng thương của tôi?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong lòng anh ta, tôi cũng rẻ rúng như chiếc dây tay đó, không có chút giá trị gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phần 3Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
May mà chiếc mặt nạ của tôi chưa rơi xuống, may mà họ không nhận ra tôi, giữ lại cho tôi chút thể diện cuối cùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net