Khi xong việc, tôi trở về căn phòng trọ mà tôi và Lục Tự Nghiên từng ở cùng nhau. Đây từng là nơi tôi cho rằng đó là bến đỗ yêu thương, là chốn yên bình tiếp thêm sức mạnh cho tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên ngồi quay lưng về phía tôi trên xe lăn, dường như kẻ mà tôi gặp trên du thuyền hoàn toàn không phải là anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu Lộc, em về rồi à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta quay xe lăn đến trước mặt tôi, để lộ bắp chân khỏe khoắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đã bị liệt nhiều năm mà cơ chân vẫn không hề teo lại, lẽ ra tôi nên nghi ngờ từ lâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên nhìn tôi với ánh mắt sáng rực, giống như một người chồng yêu thương đang chờ vợ về nhà. Tôi đã chìm đắm trong cái ảo ảnh đó biết bao lâu rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đưa cho anh ta một tấm thẻ với 200 nghìn tệ bên trong.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Em kiếm được tiền rồi, đủ cho anh làm phẫu thuật.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong ánh mắt Lục Tự Diễn thoáng qua chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng che giấu. “Đó là phần thưởng của ông chủ cho em, vì em đã giúp ông ấy tìm được thứ đã mất.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cố tìm chút áy náy trong mắt anh ta, dù chỉ một chút thôi, nhưng chẳng có gì cả. Anh ta cười ôm tôi nói: "Em vất vả rồi, Tiểu Lộc. Chờ khi anh khỏi chân, nhất định sẽ đối xử tốt với em."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không có chút ngạc nhiên nào, bởi vì với đại thiếu gia như Lục Tự Nghiên, 200 nghìn tệ chẳng là gì cả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tay tôi hơi đau nhói, tôi vô tình kêu lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hàng mày của Lục Tự Nghiên nhíu lại một thoáng lo lắng, anh ta thổi nhẹ lên vết đau và lẩm bẩm: “Đau không? Làm sao mà bị vậy? Tiểu Lộc, em thật bất cẩn, nếu anh không ở bên em thì em phải làm sao đây?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng nói này hoàn toàn trái ngược với người trên du thuyền đã nói tôi đáng ghê tởm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dường như tất cả chỉ là một cơn ác mộng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cắn răng hỏi: “Anh không có gì muốn nói với em sao?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta ôm lấy tôi, nghiêm túc đáp: “Có chứ.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu Lộc, anh rất nhớ em.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta vùi đầu vào cổ tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta vẫn đang lừa dối tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nhẹ đẩy anh ra, nói khẽ: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước đây.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Quay lưng lại, tôi nhớ đến ngày đầu tiên khi anh ta gõ cửa nhà tôi, toàn thân đầy máu, cầu xin tôi cứu anh ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Máu trên chân loang lổ, như thể vừa gặp tai nạn xe hơi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta như một con chó hoang đầy thương tích.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên nói anh là trẻ mồ côi, không có nhà để về.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cũng là trẻ mồ côi, sau khi ra khỏi trại trẻ tôi sống trong cảnh đơn độc. Tôi đã đưa Lục Tự Nghiên về nhà, đến khi bác sĩ bảo chân anh ta cần phẫu thuật mới có thể đi lại, tôi đã nói rằng mình sẽ cố gắng chữa lành cho anh ta. Anh ta ôm lấy tôi, nói rằng chưa từng có ai đối xử với anh ta tốt như vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau này tôi mới biết tất cả chỉ là một vở kịch. Sau khi ông nội Lục Tự Nghiên qua đời, nhà họ Lục phân chia lại quyền lực, để tránh bị truy sát bởi các chú bác, Lục Tự Nghiên đã cố tình giả liệt, ẩn mình trong căn phòng trọ của tôi, cùng người bạn là bác sĩ dựng nên một màn kịch để lừa gạt tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bây giờ anh ấy đã dưỡng sức xong, đôi cánh đã đủ mạnh, không cần phải giả vờ nữa, có thể hoàn toàn từ bỏ quá khứ, quay về với thân phận thiếu gia nhà họ Lục. Còn tôi chỉ là công cụ để anh ta lợi dụng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phần 4Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một đêm không ngủ, khi tôi thức dậy, Lục Tự Nghiên vẫn chưa dậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi thu xếp đồ đạc rồi đi làm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba năm làm việc không ngừng nghỉ khiến tôi trở nên tê dại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trưa hôm ấy, vì quá bận rộn, đầu tôi nóng bừng và nhức nhối, có lẽ tôi đã bị sốt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lấy điện thoại định than phiền với Lục Tự Nghiên nhưng rồi chợt nhớ rằng anh ta không còn là người cùng tôi đồng cam cộng khổ, không còn là người tôi có thể tin tưởng được nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi tôi vừa định cất điện thoại, một thông báo nhảy ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Thiếu gia nhà họ Lục tiếp quản quyền lực, tổ chức sinh nhật ngọt ngào cho vị hôn thê."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn gương mặt quen thuộc ấy, trái tim tôi khẽ nhói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Tự Nghiên đã nôn nóng đến vậy sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi vừa rời khỏi nhà, anh ta đã vội vã đi tổ chức sinh nhật cho vị hôn thê của mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net