Thông tin chương chuong-2: Chương 2
Tên truyệnBỐ CHỒNG LÂY RẬN CHO CON GÁI TÔI
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiNữ Cường, Vả Mặt, Hiện Đại, Gia Đình
Số chương9
Chương sốchuong-2
Tiêu đề chươngChương 2
Tóm tắt chươngNhưng Tống Minh vừa nghe tôi phỏng đoán, liền lập tức bác bỏ: "Sao có thể chứ? Bố anh bao nhiêu tuổi rồi, sao lại mắc phải loại bệnh này được?" Tôi hơi ngượng ngùng, nghĩ lại cũng thấy vậy, bèn nói: "...

BỐ CHỒNG LÂY RẬN CHO CON GÁI TÔI: Chương 2

Nhưng Tống Minh vừa nghe tôi phỏng đoán, liền lập tức bác bỏ:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Sao có thể chứ? Bố anh bao nhiêu tuổi rồi, sao lại mắc phải loại bệnh này được?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi hơi ngượng ngùng, nghĩ lại cũng thấy vậy, bèn nói: "Em cũng có nói chắc chắn là ông ấy đâu, chỉ đoán thử vậy thôi mà."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Vậy cũng không thể đoán bừa được, mẹ anh mới mất bao lâu, lời này của em mà truyền ra ngoài thì ông ấy còn mặt mũi nào nữa?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tống Minh rõ ràng có chút tức giận, anh đẩy mạnh gọng kính.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Thế anh nói xem rận mu của Ân Ân lây từ đâu ra?" Tôi bực bội hỏi vặn lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Biết đâu là do Ân Ân tự mình rước về từ bên ngoài." Tống Minh lẩm bẩm đáp trả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe vậy, tôi liền ném thẳng cái gối xuống chân Tống Minh, giận dữ nói:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Anh nói bậy bạ gì đó! Ân Ân mới sáu tuổi! Sao có thể tự mình nhiễm bệnh được?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tống Minh giật mình né tránh: "Anh cũng chỉ đoán thôi mà, cũng không phải là không có khả năng, dù sao trên tin tức cũng đầy rẫy những vụ xâm hại trẻ em..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Hơn nữa, loại bệnh này có thể lây nhiễm qua việc dùng chung đồ dùng cá nhân với người bệnh, nhưng lây qua đường *tùng dịch* vẫn là đường lây phổ biến nhất..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Một luồng khí lạnh từ đầu dội xuống, mặt tôi trắng bệch, ngã phịch xuống đất, hoàn toàn không dám nghĩ đến khía cạnh này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Con gái mới sáu tuổi, chẳng lẽ thật sự bị xâm hại rồi sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nhưng đột nhiên, tôi nghĩ ra điều gì đó, quay đầu hỏi Tống Minh:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Không phải anh không biết rận mu là gì sao? Sao đột nhiên lại hiểu rõ như vậy?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Gương mặt Tống Minh thoáng vẻ không tự nhiên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Anh ta còn chưa kịp mở miệng giải thích thì bố chồng ở ngoài đã gọi chúng tôi ra ăn cơm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trước bàn ăn, trước mặt bố chồng là bát đũa của tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi thấy đau đầu, sao lại dùng đồ lung tung nữa rồi?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bố chồng bị bệnh lao, tôi sợ lây cho cả nhà nên đã chuẩn bị riêng bát đũa cho mỗi người.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thế nhưng bố chồng vẫn cứ hay dùng đồ của tôi, hỏi thì ông bảo không nhớ rõ, nhưng nếu ông thật sự không nhớ rõ, tại sao chỉ nhầm lẫn đồ của một mình tôi?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi còn chưa kịp nhắc nhở, bố chồng đã khơi mào câu chuyện trước, ông vừa ăn vừa hỏi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tiểu Lị này, nghe nói hôm nay chị đưa Ân Ân đi viện à, nó bị bệnh gì thế?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi ngại không dám nói, con gái mắc phải thứ bệnh này, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chồng tôi đỡ lời, nhưng cũng không nói rõ: "Không có gì đâu ạ, chỉ là trên đầu Ân Ân có chút chấy thôi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bố chồng hừ lạnh một tiếng: "Cầu kỳ rách việc, nếu thật sự sạch sẽ thật thì sao trên đầu còn có chấy được?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nói xong, ông thọc đũa vào đĩa thức ăn khuấy một vòng, gắp một đũa đầy đưa vào miệng, lại còn mút một cái chùn chụt, nhìn mà tôi thấy phát tởm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi đưa tay huých mạnh vào người Tống Minh, muốn anh ta nói đỡ tôi một câu, nhưng anh ta lại giả chết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cạn lời, tức đến mức không ăn cơm mà bỏ về phòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vốn dĩ đã nghẹn một bụng tức, tối đó tôi ra ngoài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vừa quay đầu lại, lại thấy bố chồng đang ngồi trên ghế sô-pha, dùng chậu rửa mặt của tôi để ngâm chân!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cảm xúc tôi cuối cùng cũng mất kiểm soát, tôi cao giọng gào lên:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Bố! Sao bố lại dùng chậu rửa mặt của con để rửa chân nữa rồi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe tôi nói vậy, bố chồng chẳng chút áy náy, rít một hơi thuốc, giọng đầy khó chịu:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Chị có nhiều chậu thế, tôi làm sao biết cái nào với cái nào, tiện tay dùng đại thôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nói xong, ông ta lại phun một hơi khói đặc quánh, mùi khói thuốc lập tức lan khắp cả căn nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lại là cái chiêu không nhớ nổi ấy! Nếu thật sự không nhớ nổi, thì sao chỉ dùng đúng đồ của tôi, không dùng đồ của con trai ông ấy chứ!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi tức đến run người, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh giải thích:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Dùng lung tung dễ gây vi khuẩn, nhiễm bệnh lắm bố ạ, bố lại còn bị hắc lào nữa, con nói với bố bao nhiêu lần rồi, đừng dùng bậy đồ của con.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lúc tôi nói, bố chồng đang lau đôi chân vàng khè hôi rình, mùi chân xộc thẳng lên mũi, một chân còn đang giẫm trong cái chậu rửa mặt màu hồng của tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Gần như trong tích tắc, tôi buồn nôn đến mức muốn phun ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe tôi nói xong, sắc mặt bố chồng thay đổi, hất cái khăn vào chậu, cười lạnh:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Sao? Ghét tôi là ông già bẩn thỉu à? Trước kia tôi với bà nhà tôi còn rửa mặt rửa chân chung một chậu mà có sao đâu, chỉ có chị là chuyện bé xé ra to.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nói xong, bố chồng còn khạc một cục đờm xuống đất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Môi tôi tái nhợt, tức đến mức đứng không vững.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nhưng vừa liếc mắt sang, cái khăn ông ta đang lau chân, cái màu vàng đó… sao trông quen thế?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sao lại giống cái quần lót tôi thay buổi sáng, vừa mới vứt đi?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi môi run rẩy, hỏi bố chồng: “Cái này… bố lấy ở đâu ra vậy?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bố chồng nhìn theo ánh mắt tôi, rồi cũng thấy cái quần lót đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ông ta bĩu môi: “Thì nhặt trong thùng rác của chị chứ đâu!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tiểu Lị à, không phải tôi có thành kiến gì, nhưng mà chị chẳng biết tiết kiệm gì hết, cái quần lót tốt như thế nói vứt là vứt, phí thế không biết!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“May mà tôi nhặt lại rồi, chị xem, cái màu vàng thì tôi dùng để lau chân, cái màu hồng tuần trước tôi dùng lau bàn, còn cái màu đen thì mai tôi dùng lau người luôn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bố chồng nói đầy vẻ tự hào, như khoe chiến tích, kể rõ ràng từng cái quần lót tôi vứt đi bị ông ta làm gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bản dịch được đăng trên kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu ThuyếtĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net