Thông tin chương 1: Bóng đè
Tên truyệnBÓNG ĐÈ
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiBáo Thù, Dị Giới, Dị Năng, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Linh Dị, Xuyên Nhanh
Số chương5
Chương số1
Tiêu đề chươngBóng đè
Tóm tắt chươngPhố Đông lúc nào cũng nhộn nhịp, nhưng trong tiệm của Phó Chính Bắc lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Mùi nhang trầm nhè nhẹ lan tỏa, mang theo chút hương vị cũ kỹ của thời gian. Lâm Tĩnh ngồi đối diện người đ...

BÓNG ĐÈ: Bóng đè

Phố Đông lúc nào cũng nhộn nhịp, nhưng trong tiệm của Phó Chính Bắc lại tĩnh lặng đến kỳ lạ. Mùi nhang trầm nhè nhẹ lan tỏa, mang theo chút hương vị cũ kỹ của thời gian.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh ngồi đối diện người đàn ông trước mặt, hai tay siết chặt vào nhau, đầu ngón tay lạnh toát. Cô hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh nhưng giọng nói vẫn không giấu được sự run rẩy:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Phó tiên sinh… xin anh giúp tôi… Tôi không chịu nổi nữa.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô cắn môi, mắt đã ươn ướt, cố ép bản thân kể ra những gì đã trải qua:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Mỗi đêm… tôi đều bị thứ gì đó đè chặt lên người. Nó rất nặng… giống như có một hòn đá lớn đè lên ngực, khiến tôi không thể cử động. Tôi cố gắng giãy giụa nhưng cơ thể cứ cứng đờ, một ngón tay cũng không nhấc nổi. Tôi muốn hét lên, muốn cầu cứu, nhưng cổ họng cứ như bị bóp nghẹt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô dừng lại một chút, lấy hơi rồi tiếp tục, giọng nói nhỏ dần, gần như lạc đi trong không gian tĩnh lặng:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Không chỉ vậy… tôi còn cảm nhận được nó. Một bàn tay lạnh toát, thô ráp, chạm vào vai, lướt qua cổ tôi… Tôi không nhìn thấy nó, nhưng tôi biết nó đang ở đó, kề sát tôi, thì thầm những lời tôi không hiểu. Mỗi lần tỉnh dậy, toàn thân tôi đều đau nhức, rã rời, cứ như bị hút cạn sức lực… Tôi sợ lắm. Nếu cứ tiếp tục thế này… tôi không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc im lặng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm, khó đoán.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Cô hãy bình tĩnh lại trước đã.” Giọng anh nhẹ nhàng, chậm rãi như nước chảy, mang theo một sự trấn an vô hình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh siết chặt tay áo, đôi vai gầy khẽ run lên. Cô hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm giác hoảng loạn trong lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thấy cô dần ổn định, Phó Chính Bắc mới lên tiếng, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sự nghiêm túc:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Chuyện này… bắt đầu từ khi nào?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh cắn môi, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Khoảng một tháng sau khi tôi gả vào nhà họ Trương. Lúc đầu chỉ là những giấc mơ mơ hồ, cảm giác như có ai đó đứng bên giường nhìn tôi. Nhưng gần đây… nó ngày càng rõ ràng hơn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc khẽ gật đầu, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn, tiếp tục hỏi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tần suất xuất hiện thế nào?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Hầu như đêm nào cũng có. Ban đầu chỉ một hai lần một tuần, nhưng giờ… cứ mỗi khi tôi ngủ là nó lại xuất hiện.” Cô cười khổ, đôi mắt mệt mỏi tràn đầy tuyệt vọng. “Tôi đã uống trà an thần, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nó.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc hơi nheo mắt, trầm tư một lát rồi hỏi tiếp:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Lúc bị bóng đè, cô có nghe thấy gì không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh rùng mình, vô thức ôm lấy hai cánh tay, giọng cô thấp dần, tựa như chỉ cần nhắc lại thôi cũng khiến cô khiếp sợ:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Có… Tôi nghe thấy tiếng thì thầm ngay bên tai. Giọng nói đó khàn đặc, nghe không rõ ràng, nhưng nó cứ liên tục gọi tên tôi… từng tiếng, từng tiếng một.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng nói run run:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đôi khi… tôi còn nghe thấy tiếng cười khe khẽ, kéo dài, lạnh lẽo đến rợn người.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Phó Chính Bắc nhìn cô thật lâu, rồi nhẹ giọng nói:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Thú vị vậy sao.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nói đoạn, Phó Chính Bắc nghiêng đầu chăm chú nhìn Lâm Tĩnh, Dưới ánh trăng dịu nhẹ, Lâm Tĩnh từng là một thiếu nữ đẹp như hoa, đôi mắt phượng long lanh tựa nước thu, mỗi cái liếc nhìn đều khiến người khác ngẩn ngơ. Làn da cô trắng mịn như tuyết đầu mùa, bàn tay thon dài mềm mại như ngọc, mỗi cử động đều toát lên vẻ thanh tao, đoan trang. Mái tóc đen nhánh buông dài, tựa như suối chảy, mỗi khi cô nhẹ xoay người, từng sợi tóc lại uyển chuyển tựa vũ điệu của gió.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thế nhưng chỉ sau ba tháng về nhà họ Trương, cô tiều tụy đến mức khiến người nhìn mà xót xa. Gương mặt xanh xao, hai mắt trũng sâu, thần sắc ảm đạm như cánh hoa úa tàn trong mưa. Đôi môi tái nhợt chẳng còn chút huyết sắc, bóng dáng gầy gò như thể một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn cô đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc nghe nói,Trương Minh thấy vợ ngày một héo hon, lòng đau như dao cắt. Hắn tìm đến thầy Đặng ở đầu thôn, người nổi danh với những thang thuốc an thần, cầu xin một phương thuốc giúp vợ ngủ ngon giấc. Nhưng tình trạng không thuyên giảm mà ngày một nặng hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Không gian im lặng hồi lâu, Lâm Tĩnh lại nức nở:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Phó tiên sinh… cầu xin ngài giúp tôi…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm, phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng yên tĩnh. Anh không lập tức trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát Lâm Tĩnh, ngón tay thon dài nhẹ gõ lên mặt bàn theo nhịp chậm rãi. Đôi mắt sâu thẳm như phủ một màn sương mỏng, khó đoán được anh đang suy nghĩ điều gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mãi một lúc sau, anh mới khẽ thở ra, ánh mắt dịu đi đôi chút. Nhìn gương mặt tiều tụy đầy mệt mỏi của Lâm Tĩnh, giọng anh trầm thấp nhưng mang theo sự chắc chắn:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi sẽ giúp cô.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh ngẩng lên, đôi mắt ánh lên một tia hy vọng. Cô không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc chậm rãi thu lại ánh nhìn, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng có phần nghiêm túc hơn:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Nhưng tôi cần biết thêm về nơi cô đang sống, cũng như những gì đã xảy ra trong ba tháng qua. Ngày mai, cô hãy quay lại đây, dẫn theo chồng cô—Trương Minh. Tôi cần nói chuyện trực tiếp với anh ta.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lâm Tĩnh hơi sững lại, nhưng không do dự lâu, cô gật đầu thật mạnh:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Được! Ngày mai tôi sẽ đến, nhất định sẽ đưa anh ấy theo.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Ánh nến lay động phản chiếu lên gương mặt anh, vẫn là sự dịu dàng quen thuộc như thế.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sáng sớm hôm sau, cánh cửa tiệm của Phó Chính Bắc bất ngờ bị đẩy mạnh ra. Một bóng người hớt hải lao vào, hơi thở dồn dập, sắc mặt tái nhợt như vừa trải qua một cơn ác mộng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Phó tiên sinh! Cứu tôi! Cứu vợ tôi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Người vừa đến chính là Trương Minh. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, tóc tai rối bời, mắt đỏ ngầu như không ngủ suốt đêm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc ngồi sau chiếc bàn gỗ, ngón tay đặt trên chén trà vẫn còn bốc khói. Anh ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Trương Minh, khẽ nhíu mày:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Lâm Tĩnh đâu?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe nhắc đến tên vợ, Trương Minh càng thêm hoảng loạn. Hắn nuốt khan, đôi môi khô khốc run rẩy:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Cô ấy… cô ấy đã bất tỉnh từ sáng sớm! Tôi gọi thế nào cũng không tỉnh, hơi thở… hơi thở gần như không còn!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hắn bước lên một bước, gần như muốn quỳ xuống cầu xin:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Phó tiên sinh, anh phải cứu cô ấy! Cô ấy chỉ mới gả cho tôi ba tháng, sao có thể…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lời nói nghẹn lại, không thể thốt thành câu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Phó Chính Bắc không vội vã, anh đặt chén trà xuống bàn, đôi mắt phủ một tầng sương lạnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Dẫn tôi đến đó.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net