Thông tin chương 2: Chương 2
Tên truyệnChia tay đi, em muốn về nhà làm ruộng
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiHài Hước, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Sủng
Số chương234
Chương số2
Tiêu đề chươngChương 2
Tóm tắt chươngNhạc Tâm chần chờ.Bao nhà hàng ăn cơm, tặng hoa hồng, đàn violon, bây giờ còn có kem.Suýt chút thì giống nhau, thiếu mỗi nữ chính trong truyện tổng tài bá đạo.Nhạc Tâm cực kỳ sợ hãi: “không phải là an...

Chia tay đi, em muốn về nhà làm ruộng: Chương 2

Nhạc Tâm chần chờ.Bao nhà hàng ăn cơm, tặng hoa hồng, đàn violon, bây giờ còn có kem.Suýt chút thì giống nhau, thiếu mỗi nữ chính trong truyện tổng tài bá đạo.Nhạc Tâm cực kỳ sợ hãi: “không phải là anh muốn cầu hôn chứ?”Cô vội vàng dùng muỗng nhỏ khuấy kem, múc một viên chocolate bị vòng tròn bọc lấy.Nhẫn.Nhạc Tâm: “……” A phi, miệng quạ đen.Trữ Vệ: “……” Xong rồi, màn cầu hôn lãng mạn sắp tiêu rồi.Nhạc Tâm nhanh chóng lấy cái muỗng nhét vòng tròn vào kem, còn ép xuống dưới, làm bộ chưa thấy nó tồn tại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô hắng giọng nói, “Em cũng có chuyện muốn bộc bạch với anh.”Trữ Vệ đang đau đầu kế hoạch cầu hôn của mình bị đi lệch quỹ đạo: “Chuyện gì thế?”Nhạc Tâm nghiêm túc nói: “Em là một địa nhị đại, trong nhà có ruộng tốt hàng tỉ. Bây giờ tốt nghiệp rồi, em phải về nhà kế thừa ruộng tốt hàng tỉ. Không chung đường khó lòng hợp tác, chúng ta chia tay đi!”“Cái gì?” Trữ Vệ cho rằng mình nghe lầm, “Em nói…… Chia tay?”“Đúng vậy, chia tay.” Nhạc Tâm khẳng định.Trữ Vệ ngơ ngẩn. Người xưa tốt nghiệp đại học, sẽ chia tay người yêu, vẫn có đạo lý của nó. Vì sao anh muốn tìm đường chết cầu hôn vào lúc này? Sao anh không chờ đến lúc thổ lộ rồi cầu hôn?!Mộng tưởng sau khi tốt nghiệp thì kết hôn của Trữ Vệ, trong khoảnh khắc, người tỉnh mộng tan.Cho nên, Nhạc Tâm vẫn để ý việc mình che giấu thân phận phú nhị đại, Trữ Vệ cuống quít giải thích nói: “Xin lỗi, xin lỗi, Nhạc Tâm, anh không cố ý muốn gạt em. Nhà anh có tiền, đó là của ba anh, anh cũng không có bất cứ cái gì. Anh chỉ muốn tìm một cô gái không để ý nhà anh có tiền, chỉ coi trọng con người anh, rồi yêu cô ấy, kết hôn với cô ấy. Anh tìm được rồi, cô gái kia chính là em. Anh biết anh không nên dối gạt em, anh bảo đảm, ngoại trừ việc anh là phú nhị đại, tình cảm của anh đối với em là chân thành, xuất phát từ nội tâm. Em tha thứ cho anh đi, được không?”“Em tha thứ cho anh.” Nhạc Tâm không để ý, “Cho nên, chúng ta chia tay.”Cô buông tay nói: “Em trông chỉ coi trọng con người anh, còn coi trọng gia cảnh bần hàn của anh.”Lúc trước sở dĩ cô đồng ý là bạn gái của Trữ Vệ là bởi vì anh nghèo. Hai người bọn họ quen nhau khi vừa học vừa làm. Cô mang đồ ăn, anh mang cơm, cô một muỗng run run lên, anh cũng một muỗng run run lên, hai người song kiếm hợp bích, là cộng sự nổi danh nhất nhà ăn.Trữ Vệ không thể lý giải logic của cô: “…… Có tiền không tốt hơn sao?”Nhạc Tâm: “Có tiền đương nhiên là tốt, nhưng anh phải về nhà kế thừa gia sản hàng tỉ gia.”Trữ Vệ càng hoang mang: “Vậy em về nhà với anh làm thiếu phu nhân hào môn không được sao?”Nhạc Tâm thở dài, “Vậy anh có nguyện về nhà làm ruộng với em không?”Khóe mắt người thanh niên anh tuấn vì túng quẫn mà phiếm hồng, đôi lông mi đem nhánh dày rậm vì vô thố mà rung động. Trên gương mặt tinh xảo, xẹt qua tia ưu thương nhè nhẹ.Lòng Nhạc Tâm mềm nhũn, cô yêu thương mà duỗi tay, sờ sờ mặt anh. Tinh tế, ấm áp, sau này rốt cuộc cũng không được sờ nữa.“Nhạc Tâm, vì tức giận chuyện anh lừa em, cho nên mới nói phải về nhà kế thừa…… Về nhà làm ruộng sao?”Trữ Vệ và Nhạc Tâm ở bên nhau đã hơn một năm, cô nghèo đến thế nào, đáy lòng anh rất rõ ràng, anh căn bản không tin nhà Nhạc Tâm có ruộng tốt hàng tỉ. Cái này nhất định là do Nhạc Tâm muốn chia tay anh mà cố ý bịa ra để lừa anh.“Anh không tin?” Nhạc Tâm thứ đồ vật vẫn luôn đeo trên ổ xuống, đó là một sợi tơ hồng buộc cùng một con dấu tư nhân. Hình dạng có hơi kỳ quái, đen kịt, pha chút sắc đỏ, dưới đáy con dấu này tựa như dính chu sa.Trữ Vệ chỉ thấy ngón tay trắng nõn xoay đồ trang sức kia, lộ ra cái đáy gi hai chữ “Thổ địa” cho anh xem, giọng nói trong trẻo giải thích: “Anh xem, con dấu này chính là tín vật.”Thật đúng là con dấu.Con dấu kia như hút toàn bộ ánh đèn chiếu lên nó, không hề phản quang, giống như vực sâu, tối tăm thần bí.Tín vật? Đọc qua nhiều tiểu thuyết rồi à?Trữ Vệ bi phẫn chỉ trích: “Ngay cả lí do gạt em cũng không thèm để ý, chỉ như vậy nà em muốn chia tay?”Một tiếng “Xì” cực nhẹ cười cười, như là truyền ra từ con dấu.Trữ Vệ cho rằng mình nghe lầm, Nhạc Tâm lại thu ngón tay, không vui nhéo nhéo chỗ con dấu bị sợ dây hồng buộc.Nhạc Tâm nói: “Anh gạt em gia cảnh nghèo khó, là giả, em tin. Em từng nói với anh, sau khi tốt nghiệp sau chúng ta cùng nhau về là ruộng, là sự thật, anh lại không tin.”“Trữ Vệ mà em thích là Trữ Vệ có gia cảnh bần hàn, không phải Trữ Vệ phú nhị đại, anh hiểu không?”Trữ Vệ bị ngại giàu yêu nghèo: “……”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net