1.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người bạn tốt nhất của tôi, Trương Hiểu Tuệ, đã qua đời vào mùa hè năm 2011. Lúc đó tôi mới học lớp một, vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của sống chết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi thấy Hiểu Tuệ vốn xinh đẹp và sạch sẽ nằm trần truồng trong mương bốc mùi mà vẫn ngây ngô hỏi người lớn: "Sao cậu ấy lại ngủ ở đây ạ? Cậu ấy không lạnh sao ạ? Váy của cậu ấy đâu rồi ạ?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không ai trả lời tôi, bởi họ đang bận rộn vớt t.h.i t.h.ể và thông báo cho người thân. Chỉ có Triệu Ngốc từ đâu đó lảng vảng tới, kéo tôi hỏi: "Hiểu Tuệ đâu? Cậu ấy đâu rồi?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi hất tay anh ta ra, lùi lại hai bước, trong lòng có sự bực bội khó tả: "Liên quan gì đến cậu?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sinh nhật của tôi và Trương Hiểu Tuệ chỉ cách nhau hai ngày, sở thích cũng trùng hợp đến lạ lùng. Ngày thường chúng tôi luôn kề vai sát cánh, thân thiết như chị em sinh đôi thực sự.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngay cả quần áo cũng thích mặc giống nhau. Ví dụ cô ấy mua một chiếc váy vàng nhạt khi đi chợ phiên ở thị trấn thì hôm sau tôi sẽ nằng nặc đòi mẹ mua cho một cái y hệt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hơn nữa, chiều cao và kiểu tóc của chúng tôi cũng tương đương, nhiều người mắt kém thường xuyên nhận nhầm chúng tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng Triệu Ngốc là một ngoại lệ, tuy đầu óc anh ta khù khờ nhưng chưa bao giờ nhận nhầm chúng tôi dù chỉ một lần.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghe nói Triệu Ngốc ban đầu không hề ngốc, chỉ vì năm 4 tuổi bị sốt cao, không được đưa đi cấp cứu kịp thời nên mới trở nên khờ khạo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh ta chưa từng đi học, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong làng không làm gì, thấy cái gì thích là ra tay cướp ngay, không cho thì ăn trộm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cả làng đều cực kỳ ghét anh ta, ngay cả bố mẹ anh ta cũng dần dần đ.á.n.h mất tình yêu thương dành cho anh ta trong sự thất vọng ngày này qua ngày khác. Chỉ cần có người đến tìm, họ sẽ rút roi mây ra đ.á.n.h cho anh ta một trận tơi bời, ngay cả sự thật cũng lười tìm hiểu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vì vậy, khi cảnh sát điều tra xong và xác định hung thủ là Triệu Ngốc, họ nhanh chóng chấp nhận kết quả này, dứt khoát trói anh ta lại rồi đưa ra cổng, mặc kệ người khác xử trí.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những người vây xem thì chỉ trỏ. Mẹ của Hiểu Tuệ khóc đến mức gần như ngất đi. Triệu Ngốc vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn ngang ngó dọc như một con ngỗng ngốc nghếch.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Miệng anh ta vẫn gọi: "Hiểu Tuệ? Hiểu Tuệ?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nấp sau lưng mẹ, qua kẽ hở giữa đám đông, tôi thấy cha của Trương Hiểu Tuệ đá anh ta ngã lăn ra đất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông ta gầm lên giận dữ, mắt đỏ ngầu như sư tử: “Mày còn mặt mũi gọi tên con gái tao ư? Mày dám gọi tên con bé sao? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t cái đồ súc sinh nhà mày!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vợ chồng lão Triệu mấp máy môi, cuối cùng không nói gì mà quay lưng đi gạt nước mắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Triệu Ngốc ôm đầu, nước mắt hòa lẫn nước mũi, cầu xin tha thứ như vô số lần trước: "Đừng đ.á.n.h tôi, tôi sai rồi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng lần này không một ai thương hại anh ta. Tất cả mọi người đều phẫn nộ mắng anh ta không bằng cầm thú. Con trai trưởng thôn còn lớn tiếng la lối, đòi anh ta phải ngồi tù đến chết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giữa lúc hỗn loạn, một con ve sầu non từ trong túi Triệu Ngốc bò ra, xuyên qua đám đông bò đến trước mặt tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đây chính là ký ức cuối cùng của tôi ở quê nhà mười hai năm về trước.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi Trương Hiểu Tuệ gặp chuyện, tôi đã mất ngủ suốt một thời gian dài. Cứ hễ ngủ thiếp đi, tôi lại thấy cô ấy với khuôn mặt sưng phù vì ngâm nước bẩn, tươi cười vẫy tay chào tôi: "Nhanh lên nào, Khương Thanh, chúng ta cùng đi chơi đi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô ấy nói rồi không đợi tôi từ chối, kéo tôi cùng ngửa mặt chìm xuống con mương bốc mùi nơi cô ấy đã bỏ mạng. Nước sông vừa tanh vừa hôi lập tức tràn ngập khoang miệng và mũi tôi. Tôi cố chịu đựng cơn đau dữ dội, mở mắt ra. Bùn lầy dính trên mí mắt, dưới bầu trời xanh xám, vặn vẹo thành khuôn mặt của ác quỷ… Cảm giác nghẹt thở mãnh liệt khiến tôi không ngừng giãy giụa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi cận kề cái chết, mẹ tôi lay tỉnh tôi, vẻ mặt đầy lo lắng: "Thanh Thanh? Thanh Thanh? Con sao vậy?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi vẫn còn hoảng sợ: "Mẹ ơi, con thấy Hiểu Tuệ, cậu ấy bảo con chơi cùng."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bà vỗ lưng tôi: "Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là một giấc mơ thôi con."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thế nhưng sau khi cơn ác mộng này lặp đi lặp lại mấy ngày, cuối cùng bố mẹ tôi cũng bắt đầu để tâm. Họ dọn dẹp đồ đạc rồi đưa tôi chuyển nhà ngay trong đêm, họ cho rằng tôi quá đau buồn, đổi môi trường sẽ ổn hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trên tàu hỏa, tôi nhìn cảnh vật ven đường lùi lại vùn vụt, khẽ hỏi mẹ: "Hiểu Tuệ thật sự bị Triệu Ngốc g.i.ế.c c.h.ế.t sao?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặc dù mọi chuyện đã được định đoạt, nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Tuy Triệu Ngốc thường hay làm những chuyện trộm cắp vặt vãnh, nhưng anh ta chưa bao giờ dám ra tay đ.á.n.h người.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Huống hồ Trương Hiểu Tuệ là một cô gái xinh đẹp và lương thiện. Hầu như tất cả mọi người kể cả tôi, đều ghét Triệu Ngốc, chỉ riêng cô ấy vẫn còn giữ được một chút thiện ý. Không những không ném đá như những đứa trẻ khác mà còn chủ động chia sẻ món ăn vặt vốn đã ít ỏi của mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi vắt óc suy nghĩ cũng không tài nào hiểu được vì sao Triệu Ngốc lại muốn g.i.ế.c cô ấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mẹ tôi thở dài một tiếng: "Thanh Thanh, con còn nhỏ, có những chuyện nói con cũng không hiểu. Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ ngợi nữa."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đành gật đầu, thầm nói lời tạm biệt với người bạn tốt nhất của mình trong lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi chuyển đến nhà mới, mẹ tôi sợ tôi lại gặp ác mộng, không biết bà mua một đống tiền đồng, kiếm gỗ và những thứ tương tự từ đâu rồi chất đầy phòng tôi. Có lẽ là do tác dụng tâm lý nên tôi thực sự không còn gặp ác mộng nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chương trướcĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chương sauĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net