Thông tin chương 2: 02
Tên truyệnCông Chúa Điện Hạ, Xin Người Đừng Hoà Ly
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiCổ Đại, Ngôn Tình
Số chương7
Chương số2
Tiêu đề chương02
Tóm tắt chươngHôm nay phải vào cung thỉnh an, sau khi ta uống thuốc xong, Sơ Hà liền đi tìm Tạ Thư Ngôn ở thư phòng.Ta lên xe ngựa trước, Tạ Thư Ngôn vén rèm xe thấy ta liền định xuống."Phò mã định làm ta mất mặt s...

Công Chúa Điện Hạ, Xin Người Đừng Hoà Ly: 02

Hôm nay phải vào cung thỉnh an, sau khi ta uống thuốc xong, Sơ Hà liền đi tìm Tạ Thư Ngôn ở thư phòng.Ta lên xe ngựa trước, Tạ Thư Ngôn vén rèm xe thấy ta liền định xuống."Phò mã định làm ta mất mặt sao?" Ta rót một chén trà nóng hỏi.Tạ Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn ta, một lát sau lại vén rèm xe bước vào.Xe ngựa bon bon về phía hoàng cung.Ta siết chặt áo choàng, rót một chén trà nóng đẩy về phía Tạ Thư Ngôn."Chuyện tối qua, Phò mã nên cho ta một lời giải thích."Tạ Thư Ngôn ngơ ngác nhìn ta, có lẽ hắn không quen với việc ta nói năng lạnh nhạt.Cũng phải, ta cười với Tạ Thư Ngôn nhiều rồi, nên hắn quên mất Lâm Thư Hoa ta là thiên kim công chúa."Cho dù không giải thích với ta, cũng phải giải thích với người trong cung." Ta bưng chén trà nóng lên uống một ngụm.Đặt chén trà xuống, ta thở dài bất lực, Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Đường còn dài, Tạ tướng quân cứ từ từ nghĩ."Xe ngựa hơi xóc nảy, ta dựa vào thành xe giả vờ ngủ, Tạ Thư Ngôn ngồi ngay ngắn, cúi đầu.Ta bắt đầu suy nghĩ lại về mối quan hệ của ta và Tạ Thư Ngôn.Lúc Phụ hoàng ban hôn, người từng hỏi ý kiến của ta, khi đó các cung nữ giơ bức tranh chân dung của các công tử thế gia.Trong số đó có gương mặt quen thuộc, cũng có những người mới nổi.Ta nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung của Tạ Thư Ngôn, Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Vẽ xấu quá, Tạ Thư Ngôn đẹp hơn trong tranh nhiều."Ta kiên quyết chọn Tạ Thư Ngôn.Phụ hoàng và A Kỳ đều cho rằng ta chọn Tạ Thư Ngôn vì binh quyền và dung mạo của hắn.Thực ra không phải, Tạ Thư Ngôn từng có ơn lớn với ta.Năm mười bốn tuổi, ta cùng biểu muội Đặng Ngọc Vân xuất cung, suýt nữa gây ra chuyện lớn, hôm đó may mà có Tạ Thư Ngôn.Khi đó, Tạ Thư Ngôn cùng phụ thân hắn khải hoàn trở về.Tạ Thư Ngôn mặc áo bào tím, cưỡi tuấn mã, hắn nhẹ nhàng quất roi, đi cùng mọi người.Giữa đám đông, hắn cao lớn như ngọc, mày rậm mắt sáng, thật sự vô cùng nổi bật.Bách tính hai bên đường và thực khách trên tửu lâu đều ném hoa và khăn tay về phía Tạ Thư Ngôn.Ta và Ngọc Vân cũng bắt chước làm theo.Lúc đó ta đang say mê trò ném vòng, tay rất chuẩn, thế nên vừa ném đã ném trúng ngực Tạ Thư Ngôn.Chỉ là bông hoa ta ném ra lại kéo theo con hổ vải mới mua của ta.Con hổ vải kia vốn là thứ ta mua để chuẩn bị tặng cho con trai nhỏ của biểu huynh, chẳng có gì lạ mắt cả.Vậy mà vô tình lại là thứ đồ chơi chẳng có gì lạ mắt ấy rơi xuống đất.Một đứa trẻ chừng năm tuổi chen qua đám đông, bò ra giữa đường nhặt nó lên.Vó ngựa dồn dập, trong đám người bắt đầu có xáo trộn.Tiếng ồn ào này khiến ngựa giật mình, con ngựa như phát điên lao về phía trước, đứa trẻ năm tuổi kia nếu không kịp chạy, sẽ bị vó ngựa giẫm chết.Nỗi sợ hãi khổng lồ ập đến như núi lở, ta trong nháy mắt chân tay bủn rủn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta kéo chặt tay Ngọc Vân, người cũng đang mặt mày tái mét, trong đầu ong ong.Ta trợn trừng mắt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Trong đầu chỉ còn một câu.Xong rồi, e là ta dù có tự bẻ trâm xin chịu tội cũng khó mà thoát khỏi liên lụy.Chính Tạ Thư Ngôn đã cứu ta thoát khỏi cơn nguy khốn.Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tạ Thư Ngôn lộn người xuống ngựa, nhanh như chớp quất roi ngựa trong tay ra ngoài.Roi ngựa đánh vào đầu con ngựa đang hoảng sợ, bật ngược trở lại rơi xuống đất.Tạ Thư Ngôn với tốc độ cực nhanh lao về phía đứa trẻ, trong chớp mắt đã ôm đứa trẻ vào lòng.Hắn một tay ôm đứa trẻ, một tay che đầu đứa trẻ lăn vào đám đông.Ven đường bụi bay mù mịt, đám người theo Tạ Thư Ngôn lùi về sau, nhường ra một khoảng trống.Tạ Thư Ngôn ôm chặt đứa trẻ dừng lại, hắn một gối quỳ xuống kéo đứa trẻ đang sợ hãi ra, cẩn thận xem đứa trẻ có bị thương không.Lúc này một người phụ nữ lao vào đám đông, bà ta mừng rỡ ôm lấy đứa trẻ, quỳ trên mặt đất không ngừng nói lời cảm ơn với Tạ Thư Ngôn.Đứa trẻ cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tiếng khóc vang lên phá vỡ sự im lặng.Trong đám đông vang lên tiếng ồn ào và tiếng vỗ tay.Tạ Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén.Ta áp chặt tay lên ngực, thở phào nhẹ nhõm, lệnh cho Sơ Hà đưa tiền bồi thường cho người phụ nữ và đứa trẻ kia.Nhìn xuống lần nữa, Tạ Thư Ngôn đã trở lại lưng ngựa, cùng mọi người đi về phía trước.Ngọc Vân ôm chầm lấy ta, Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"May mà có Tạ Thư Ngôn."Nhịp tim dần dần bình ổn trở lại, ta có chút sững sờ."Cứu mạng của chúng ta rồi." Ngọc Vân nói tiếp.Đó là lần đầu tiên ta gặp Tạ Thư Ngôn.Năm đó, để cảm tạ ơn cứu mạng của Tạ Thư Ngôn, chúng ta vài lần mang theo lễ vật nặng trĩu đến gõ cửa Tạ phủ.Nhưng lần nào cũng bị người gác cổng lễ phép mời về, người gác cổng kia quả là người có khí tiết, nói rằng Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tạ phủ không nhận lễ vật."Khi đó, ta tự nhủ rằng mình nợ Tạ Thư Ngôn một ân tình cực lớn.Vì vậy, khi Tạ Thư Ngôn nói muốn cưới ta, ta không chút do dự đồng ý.Ban đầu ta định đêm tân hôn sẽ trịnh trọng cảm ơn Tạ Thư Ngôn.Rồi dẫn hắn đi gặp đứa trẻ năm đó.Nhưng đến khi nến đỏ cháy hết, tân phòng chỉ có một mình ta.Xe ngựa từ từ dừng lại, ta mở mắt ra.Tạ Thư Ngôn đang định gọi ta, thấy ta tỉnh dậy, hắn liền xuống xe trước.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net