1Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi xuyên không rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Xuyên vào một gia đình thương nhân ở huyện Trường Minh thời cổ đại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ở thời này, thương nhân có địa vị rất thấp, nhưng nhà tôi cũng khá, thuộc dòng dõi phú thương tiếng tăm lừng lẫy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tên là Trình Nghị, tự Ngưỡng Quang.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đại ý là hy vọng rằng tôi - con trai của người con thứ hai của Trình gia, sẽ kiên nghị bất khuất, gánh vác trọng trách sau này làm rạng danh tổ tông.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng thật đáng tiếc, tôi đây chỉ muốn nằm hưởng thụ, không muốn cố gắng thêm nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhất là không muốn lại lần nữa phải trải qua kì thi đại học, à không, khoa cử chứ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi tôi được 100 ngày tuổi, ông nội mở tiệc lớn chiêu đãi khách khứa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tại buổi tiệc, lần đầu tiên tôi gặp Thôi Giác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung bị kẻ gian hãm hại nên mất chức quan.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội cảm thấy Thôi Ung là người có tài nên đã chủ động gửi thiệp mời cho ông ấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung dẫn theo con trai út Thôi Giác đến dự tiệc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội đặc biệt nhờ người xem số mệnh cho tôi, nói rằng sau này tôi sẽ trở thành quý tộc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nghe xong vui lắm, tin chắc rằng sau này tôi sẽ đỗ trạng nguyên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông ấy cẩn thận ghép hai cái bàn lại, trải tấm vải đỏ lên, trên bàn bày toàn bút mực, giấy, nghiên, mũ quan bằng giấy giả, văn thư, còn có dải lụa của võ quan.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cháu trai ngoan, đi chọn một món đi nào.” Ông nội đặt tôi lên bàn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một đám người đứng vây quanh tôi, vừa cắn hạt dưa vừa cười.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ngưỡng Quang trông thật đáng yêu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đúng vậy, vừa nhìn là biết có số làm quan, sau này chắc chắn sẽ đỗ trạng nguyên!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội cười ha hả, nói với tôi: “Ngưỡng Quang à, đi sờ một thứ gì đó đi con.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi liếc nhìn đống đồ trên bàn, âm thầm thở dài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Xin đấy, tôi chẳng hề muốn làm quan chút nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hiện nay hoàng đế ngu muội, thừa tướng và thái giám nắm quyền triều đình. Với tính cách của tôi, vào quan trường rất có thể sẽ chết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Làm quan là chuyện không thể nào rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi quay đầu ngó sang xung quanh, vừa nhìn đã thấy Thôi Giác đang đứng ở cạnh bàn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu bé chỉ khoảng ba, bốn tuổi, tóc búi nho nhỏ, dáng người bé tí nhưng đứng rất ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia hệt như một ông cụ non, chẳng có chút ý cười nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặt cậu bé phúng phính nhưng lại làm ra vẻ già đời nên trông buồn cười lắm, khiến người ta chỉ muốn véo cho một cái.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tâm tính nghịch ngợm nổi lên, tôi không thèm để ý tới đống bút mực trên bàn, chậm rãi bò đến trước mặt Thôi Giác, chìa tay ra véo má của hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác mở to mắt, dường như hơi ngẩn ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ôi, Ngưỡng Quang sao lại túm lấy một đứa bé vậy?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Lại còn là bé trai nữa.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội vội nói: “Ngưỡng Quang, túm lấy đồ trên bàn đi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi không nghe.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cứ tiếp tục véo má Thôi Giác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mềm mềm, véo thích thật đấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác hoàn hồn, vội vàng lui về phía sau.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi dùng sức giữ chặt tay áo của hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nào ngờ, tay áo lại chỉ được khâu sơ sài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Xoẹt—Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tay áo đứt rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
2Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Buổi tiệc kết thúc trong không khí náo nhiệt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ có Thôi Giác là đầy vẻ bất mãn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hắn bước đến trước mặt tôi, cố nén giận nói: “Đây là tay áo mẹ ta mới may cho ta!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi giả vờ không hiểu lời trách móc của hắn, cười khúc khích không ngừng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dù sao tôi cũng chỉ là một đứa trẻ con, hắn chẳng thể làm gì tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có lẽ vụ đứt tay áo đã khiến ông nội nhìn ra được nhà họ Thôi hiện đang khó khăn. Sau buổi tiệc, ông đã mời Thôi Ung về nhà làm thầy dạy học cho anh họ Trình Việt của tôi, hàng tháng trả tiền công.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tất nhiên, Thôi Giác cũng theo cha đến học cùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung đồng ý.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có tiền rồi, Thôi Giác đã được mặc đồ tốt hơn, ngồi ngay ngắn lưng thẳng tắp, dù còn nhỏ nhưng đã biết cách khống chế cảm xúc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bà vú thỉnh thoảng bế tôi đến ngoài thư đình xem bọn họ học bài, cúi đầu nói với tôi: “Nghị thiếu gia sau này cũng phải đi học đấy.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi mỉm cười với người bên trong đình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác ngước lên nhìn tôi một cái, nhíu mày rồi nhanh chóng quay đi, như thể không thèm để mắt tới tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hắn càng như vậy, tôi càng hứng thú.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chỉ cần gặp hắn, tôi nhất định sẽ hu hu oa oa lao tới, véo má, kéo tay áo hắn, khiến cái thằng nhóc thanh cao nhã nhặn như hắn giận đến mức mặt đỏ bừng lên, lúc này tôi mới hài lòng mà buông tha cho hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi là trẻ con, Thôi Giác so đo với tôi không được, mà không so đo cũng không xong, sau này hễ thấy tôi là hắn đi đường vòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những người khác lại cười tủm tỉm nói: “Nghị thiếu gia thích Thôi công tử đấy!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đúng vậy, tình cảm tốt ghê.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Buổi tiệc hôm Nghị thiếu gia tròn trăm ngày tuổi, cậu ấy chẳng nhìn ai, chỉ nhìn mỗi Thôi công tử.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cha của Thôi Giác thấy vậy liền nói với ông nội: “Hay để Giác nhi trông Nghị thiếu gia nhé?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội do dự: “Vậy có làm phiền Giác nhi không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không đâu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội vui vẻ nói: “Được!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thế là, mỗi ngày tôi đều bị bà vú mang đến ném cho Thôi Giác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác chỉ vào tôi, mặt đỏ bừng nói: “Cha ơi, con e rằng mình không trông nổi trẻ con đâu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung đáp: “Trông được mà.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác lại nói: “Đứa trẻ sẽ làm phiền con học bài.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung do dự.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lập tức lắc lư bò đến bên bàn học của Thôi Giác, cầm bút lông đưa cho hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung nhìn thấy liền bật cười: “Nghị thiếu gia bảo con học bài đấy!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác choáng váng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong lúc hắn học bài, tôi lăn lộn nghịch ngợm trên chiếc đệm nhỏ bên cạnh, mệt thì ngủ, chẳng hề quấy rầy Thôi Giác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi giảng bài xong, Thôi Ung nói: “Giác nhi, Nghị thiếu gia rất ngoan, không làm phiền con học, Trình gia có ơn với chúng ta, sau này con phải trông nom cậu ấy nhiều hơn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Con…” Khuôn mặt nhỏ của Thôi Giác đỏ bừng, sau đó hắn chắp tay hành lễ: “Giác nhi tuân lệnh.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Từ đó về sau, phần lớn thời gian Thôi Giác phải chơi cùng tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi Thôi Giác học bài, tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nhưng hễ Thôi Ung đi khỏi là tôi lại bắt đầu véo má của hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác tức giận túm lấy mặt tôi rồi nắn qua nắn lại: “Trình Nghị, ngươi đợi đấy cho ta, có ngày ta sẽ xử lý ngươi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Xử lý tôi á?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mơ đi, ha ha ha!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net