4Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đóng hết các cửa hàng lại, tất cả lương thực một hạt cũng không được bán. Nếu có người đến mua, nếu là nhà quyền quý, phải báo ngay cho ta, còn nếu là người nghèo khổ, cứ trả lời là không có.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội hạ lệnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông cho rằng trời đất đại hạn, mùa màng thất thu, lương thực nhất định sẽ tăng giá.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông đã tích trữ rất nhiều, chỉ chờ để bán với giá cao. Không chỉ riêng ông làm vậy, các thương nhân lớn khác cũng làm thế.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghe nói Thôi Ung đã đến thương lượng với ông nội, hy vọng có thể bán lương thực giá thấp, không để dân nghèo chết đói, nhưng ông nội lại đánh trống lảng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngày hôm sau, Thôi Ung dẫn tôi, Thôi Giác và Trình Việt đến một ngôi miếu hoang ở ngoại thành.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bên trong có rất nhiều dân lưu lạc, họ không được phép vào thành, ai nấy đều đói đến nỗi vàng vọt xanh xao. Trời rất nóng, nguồn nước cạn kiệt, nhiều người vừa đói vừa khát.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chúng tôi vừa đến, đã bị đám người xúm lại xin đồ, người quá đông, quần áo của chúng tôi bị giật rách tơi tả. Trong lúc xô đẩy, tôi là nhỏ tuổi nhất, bị đẩy ngã xuống đất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Giác và Trình Việt vội vàng kéo tôi dậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung cầm kiếm dọa lui những người dân lưu lạc, rồi dẫn chúng tôi đi về hướng đông.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Các cánh đồng ngoài thành đã được khai hoang, nhưng đáng tiếc đều nứt nẻ khô cằn, cây trồng bên trong bị nắng thiêu chết hết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nguồn nước cạn kiệt, nông dân phải đi đến nơi rất xa gánh từng thùng nước một về tưới cho cây trồng. Nam nữ già trẻ, quần áo tả tơi, từ chân núi xa xôi nối thành hàng dài gánh những thùng nước dưới cái nắng gay gắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung đứng trên cao, nhìn từng hàng dài những dân làng nối đuôi nhau, những mảnh ruộng khô cằn, đôi mắt đỏ hoe: “Nhìn thấy chưa? Khó khăn của bách tính.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không cần đến lời nói, chúng tôi đã bị cảnh tượng ấy làm cho chấn động sâu sắc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung quay đầu nhìn tôi và Trình Việt: “Nếu không có những bách tính làm việc cực khổ này, chúng ta sẽ không thể ngồi nhà an nhàn học hành. Ta biết các con học hành là để làm quan, để rạng danh gia tộc, nhưng mục đích làm quan chính là phải vì nước vì dân!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Các con có thể khuyên ông nội các con mở kho phát lương thực được không? Hoặc bán lương thực giá thấp?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thì ra Thôi Ung đưa chúng tôi ra ngoài dạo một vòng là vì mục đích này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trình Việt lẩm bẩm: “Ông nội sẽ không nghe con đâu…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôi Ung nói: “Đi hay không đi, là tùy vào các con.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi về đến nhà, tôi hỏi Trình Việt: “Huynh có muốn đi khuyên ông nội không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trình Việt gật đầu: “Muốn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi nói: “Vậy hẹn thời gian đi, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi gặp ông nội.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trình Việt: “Được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sáng hôm sau, chúng tôi đến bái kiến ông nội. Ông trìu mến hỏi thăm việc học hành của tôi và Trình Việt, bà nội, bác cả, bác gái và cha tôi cũng có mặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lanh lảnh nói: “Ông nội, hôm qua Nghị nhi vừa học được một bài thơ mới.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội mỉm cười: “Ồ? Thơ gì vậy?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đáp:“Cày ruộng giữa trưa nắngMồ hôi nhỏ xuống đồngAi biết cơm trong mâmTừng hạt đều gian khổ.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội vô cùng vui mừng: “Nghị nhi vậy mà lại biết đọc thơ sao? Ha ha ha!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi xưa nay không chăm chỉ học hành, khiến mọi người rất bất ngờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lại nói: “Ông nội, chúng ta không phải làm lụng nhưng lại được hưởng vinh hoa phú quý, lúc trời đất xoay vần, cũng nên góp một phần sức giúp đỡ bách tính bình dân.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sắc mặt ông nội lập tức trở nên lạnh lùng: “Thôi Ung phái con đến thuyết phục ta sao? Con nghe lời hắn hay nghe lời ông nội?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ánh mắt sắc bén của ông khiến tôi cảm thấy sợ hãi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi quay đầu nhìn Trình Việt, Trình Việt vốn định đứng ra, nhưng thấy ánh mắt của ông nội, hắn lại sợ hãi rụt lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi, ngay cả người cha phóng túng của tôi cũng vội vàng đứng dậy: “Nghị nhi, lại đây!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cắn răng, dõng dạc trả lời: “Ông nội, người đã đại phú đại quý, điều tiếc nuối trong đời chính là không được vào triều làm quan. Người không thiếu bạc, cũng chẳng thiếu lương thực, thứ người thiếu là danh tiếng. Chi bằng hãy bố thí chút nhân tình, bách tính nhất định sẽ ghi nhớ công ơn của người. Nếu có người học trò xuất thân hàn môn nhận được ân huệ của người, sau này con cháu Trình gia vào triều làm quan cũng sẽ có tiếng thơm. Hơn nữa, nếu con cháu Trình gia thi cử không đỗ đạt, cũng có thể dựa vào danh tiếng mà được tiến cử làm quan. Trăm lợi vô hại, xin ông nội suy xét!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phòng khách im lặng đến mức không ai dám thở mạnh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một lát sau, ông nội đột nhiên cười lớn, ôm tôi vào lòng nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu rõ lợi hại, dám thẳng thắn trình bày. Tốt! Tốt! Tốt lắm! Không hổ danh là cháu ta! Trình gia ta có hy vọng rồi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông rất vui mừng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau ngày đó, ông nội lại mở cửa hàng, bán lương thực với giá rẻ, đồng thời cho người truyền tin rằng chính Nghị thiếu gia đã bảo ông làm vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Câu chuyện tôi thuyết phục ông nội cũng bị thêm mắm dặm muối và lan truyền khắp nơi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chỉ trong chốc lát, tôi được người ta tôn sùng như vị một thần đồng nhân nghĩa lớn lao.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cảm thấy đầu óc mình quay cuồng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi biết, ông nội muốn để lại danh tiếng cho tôi, nhằm giúp tôi bước vào chốn quan trường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ở triều đình này, có hai con đường để làm quan: một là thi cử, hai là nhờ được tiến cử.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông đã quyết tâm muốn đưa tôi vào làm quan.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net