Thông tin chương 2: Tấm Phiếu Lương Thực Đỉnh Nhất Cả Nước
Tên truyệnHành Trình Tầm Bảo Của Nhà Buôn Cổ Vật
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiĐô Thị, Kinh Dị, Linh Dị, Thám Hiểm, Trinh thám, Trùng Sinh, Xuyên Không
Số chương4
Chương số2
Tiêu đề chươngTấm Phiếu Lương Thực Đỉnh Nhất Cả Nước
Tóm tắt chươngVừa xuống xe buổi sáng, tôi đã tranh thủ mua vé xe khách về thủ phủ Lục Thành của tỉnh Quế. Nhưng vé lại là chuyến vào chiều ngày kia – mỗi ngày chỉ có một chuyến, mua được vé đã là may lắm rồi! Nếu k...

Hành Trình Tầm Bảo Của Nhà Buôn Cổ Vật: Tấm Phiếu Lương Thực Đỉnh Nhất Cả Nước

Vừa xuống xe buổi sáng, tôi đã tranh thủ mua vé xe khách về thủ phủ Lục Thành của tỉnh Quế. Nhưng vé lại là chuyến vào chiều ngày kia – mỗi ngày chỉ có một chuyến, mua được vé đã là may lắm rồi! Nếu không, muốn đến Lục Thành, chắc tôi phải tận dụng hết sự khôn ngoan và kỹ năng luồn lách của một tay thu mua, tìm đủ mọi cách để đi ké xe người ta!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

So với kiếp trước, khi đã quen với máy bay, tàu cao tốc, đường cao tốc và cả chiếc Passat cũ của mình, giờ nhìn tình trạng giao thông hiện tại mà tôi chỉ muốn buột miệng chửi thề!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Phiền chết đi được!” – Cằn nhằn thì cằn nhằn, nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết vấn đề quan trọng hơn: ăn uống.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi kẹp chặt chiếc cặp táp, bước đến tầng một. Ngay bên cạnh quầy lễ tân có một cánh cửa lớn, trên tấm biển treo phía trên ghi rõ hai chữ to tướng:"Nhà Ăn".Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đẩy cánh cửa gỗ kính hai cánh bước vào, tôi thấy nhà ăn khá rộng, đủ chỗ cho hơn chục bàn tròn lớn, nhưng giờ đây chỉ có những bàn vuông nhỏ được bày ra. Ghế ngồi là những băng ghế gỗ, không có lưng tựa. Lác đác vài người đang ngồi ăn. Trên những cây cột vuông vức trong sảnh còn dán mấy tấm áp phích tuyên truyền về vệ sinh an toàn thực phẩm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đây không phải nhà hàng sang trọng ba mươi năm sau, mà kiểu ăn uống ở đây giống hệt căng tin trường học – muốn ăn gì thì phải tự đi gọi món.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi tiến đến quầy gọi món, thấy trên tấm kính dán một bảng giá lớn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nhìn bảng giá, tôi chỉ biết cười khổ. Tất cả đều là các suất ăn theo nhóm, từ hai người đến mười người, giá dao động từ ba, năm hào cho đến ba, năm đồng – không rẻ, nhưng vẫn còn trong mức chấp nhận được. Chỉ có điều, trong đống món đó, chẳng có mấy thứ tôi thích. May mà trên bảng vẫn có món mì, giá một bát mì thịt thái sợi là sáu hào tám xu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi liền lên tiếng:"Đồng chí, cho tôi một bát mì thịt!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Người thu tiền là một nam phục vụ tầm 50 tuổi, thái độ khá ổn, chỉ có điều giọng phổ thông của ông ấy mang nặng âm điệu vùng Quế, nghe hơi khó một chút.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Sáu hào tám, hai lạng phiếu lương thực. Có muốn thêm mì không?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Không cần, thế là đủ rồi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vừa nói, tôi vừa rút từ ngăn bên của chiếc cặp táp ra một xấp phiếu lương thực toàn quốc, tìm một tờ loại nửa cân rồi kèm theo tờ hai đồng nhân dân tệ, đưa cho người phục vụ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vừa thấy tôi lấy ra cả xấp phiếu lương thực toàn quốc, mắt ông ta sáng lên hẳn. Nhận tiền xong, ông nhanh chóng trả lại tiền thừa, đưa thêm phiếu lương thực địa phương của Quế tỉnh rồi trao cho tôi một tấm thẻ gỗ nhỏ, trên đó khắc con số"5".Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đây là phiếu nhận món – khi mì nấu xong, tôi phải tự đến lấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Khi quay người rời đi, tôi vô tình bắt gặp cảnh người phục vụ nhanh nhẹn nhét tấm phiếu nửa cân đó vào túi áo sơ mi của mình. Nhìn lại số phiếu lương thực địa phương và tiền lẻ vừa được thối, tôi chợt thấy chuyện này khá thú vị.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ra ngoài mà không có phiếu lương thực toàn quốc thì chỉ có nước chết đói. Mà loại phiếu này lại không dễ kiếm, bây giờ giá trị của nó đúng là đang ở thời kỳ đỉnh cao.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Một bát mì thịt mà tiêu tốn cả nghìn đồng, ha ha…" – Tôi cười tự giễu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tờ hai đồng nhân dân tệ vừa trả khi nãy chính là tờ"Công Nhân Cơ Khí" thuộc bộ tiền tệ đợt ba. Đến năm 2011, một tờ còn nguyên mới có giá hơn 2000 đồng, lại còn rất khó tìm! Sau này giá có hạ một chút, nhưng vẫn duy trì ở mức trên 1000 đồng. Hai mươi năm tăng giá gấp cả nghìn lần, tuyệt đối là một trong những "ông vua tiền tệ"! Thế mà bây giờ, nó đầy rẫy khắp đường phố.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Năm ngoái, ngay sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm là ra ngân hàng đổi hết tiền mặt thành từng cọc tiền hai đồng. Sang năm, khi đợt tiền tệ thứ tư được phát hành, ngân hàng sẽ chỉ thu vào mà không phát hành lại đợt ba nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Quả không hổ danh là nhà khách của chính phủ, ngay bên cạnh còn có cả kệ báo. Tôi rút một tờQuế Tỉnh Nhật Báo, chọn một chỗ ngồi rồi thong thả đọc báo chờ mì, nhân tiện hoài niệm về thời đại điện thoại thông minh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vì đến muộn, lúc này trong nhà ăn chẳng còn ai khác, chỉ còn mình tôi. Chờ một lúc lâu mà không thấy gọi số, tôi bất ngờ thấy người phục vụ tự tay bưng khay mì đến tận bàn. Trên khay còn có thêm một đĩa thịt bò ngũ vị mỏng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đãi ngộ thế này đúng là hiếm thấy! Trước đây đi công tác, tôi từng gặp tình huống này hai lần, xem ra chắc còn có chuyện khác đây.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Quả nhiên, người phục vụ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, bắt đầu bắt chuyện:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Đồng chí đến đây công tác à?" – Người đàn ông trung niên có vẻ khá tự nhiên, chẳng chút xa lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Ừm, đi công tác." – Tôi cũng không vội ăn mì, lấy ra bao thuốc lá rồi đưa cho ông ta một điếu. –"Xin hỏi quý danh?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Miễn quý, tôi họ Trần, Trần Bình Quý, chữ Trần bộ Nhĩ Đông." – Nói rồi, ông ta đưa điếu thuốc lên mũi ngửi một hơi. –"Phượng Hoàng à, thuốc lá xịn đấy! Bên này hiếm lắm."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Anh cứ gọi tôi là Tiểu Trương là được." – Tôi cũng không vòng vo. –"Lão Trần, anh muốn đổi phiếu lương thực toàn quốc đúng không?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vừa nghe tôi nói, Trần Bình Quý thoáng lúng túng cười gượng, rồi giơ ngón tay cái lên:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tiểu Trương, đừng nhìn cậu trẻ thế, vừa nhìn là biết dân chạy sáu bến ba tỉnh, giỏi lắm!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nói xong, ông ta thở dài:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Thật ra cũng chẳng có gì phải giấu. Tôi đây không phải dân buôn lậu, nhưng cũng hết cách rồi. Vợ con tôi có hộ khẩu nông thôn, thông gia với con rể làm thợ xây, mấy người trong làng rủ nhau sang Quảng Đông tìm việc. Phiếu lương thực toàn quốc không đủ dùng, mà mua ngoài chợ đen thì đắt quá. Tôi chỉ cố gắng xoay xở chút thôi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giọng điệu nghe đầy bất lực.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Ha ha, lão Trần, coi như anh biết tận dụng lợi thế địa bàn rồi!" – Tôi cười đùa. Hẳn là ông ta vẫn thường tráo đổi phiếu lương thực toàn quốc bằng phiếu địa phương từ những khoản thu gom được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Nhưng anh cũng biết đấy, chuyện mua bán phiếu lương thực này, nếu là người địa phương giao dịch với nhau thì không sao, chứ tôi đi công tác thế này không dám dính vào đâu. Nhỡ bị coi là đầu cơ tích trữ, tôi biết đi đâu mà kêu oan?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe tôi nói vậy, Trần Bình Quý thoáng thất vọng. Tôi có thể nhìn ra hơn chín phần mười lời ông ta nói là thật. Nhưng đi xa nhà thì phải cẩn thận.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thực ra, mỗi lần đi công tác, tôi đều mang theo vài trăm cân phiếu lương thực toàn quốc. Nguồn gốc của chúng thì tôi có cả, mà nói trắng ra, cũng là để bán kiếm lời thôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghĩ một lát, tôi thấy dù sao chiều nay và ngày mai cũng rảnh, bèn nói:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Anh Trần này, tôi là người tỉnh Giang Nam, tiền bạc và phiếu lương thực tôi không thiếu. Tôi tin anh nói thật. Tôi có một sở thích, chính là sưu tầm đồ cổ—những món đồ cũ từ trước giải phóng như bình gốm, đồng tiền cổ, ngọc thạch, đồ đồng… Mỗi khi đi công tác đến chỗ mới, tôi đều thích dạo quanh tìm mua mấy thứ đó. Nếu anh có món nào, tôi sẵn sàng dùng phiếu để đổi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi nói"phiếu", hiển nhiên là đang nhắc đến phiếu lương thực toàn quốc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Có chứ! Có! Nhà nào cũng có mấy món đồ cũ truyền lại. Nhà tôi cũng có vài cái bình gốm của tổ tiên để lại, dưới quê còn nhiều hơn. Bên nhà thông gia của tôi, nghe nói tổ tiên còn là tiểu tư sản, chắc đồ đạc càng nhiều. Chỉ cần giá hợp lý, tôi bán hết cho cậu!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Năm 1986, chỉ cần đồ có nguồn gốc rõ ràng, mua bán đồ cổ tư nhân vẫn chưa bị cảnh sát quản lý chặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cười đùa:"Tôi chỉ lấy mấy món nhỏ thôi, anh có tặng tôi cả cái chum nước to tổ chảng, tôi cũng chẳng mang đi được."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Yên tâm, dạo gần đây cũng có người đi thu mua đồ cổ, nhưng mấy món năm hào một đồng thì chẳng ai thèm. Đồ ngon đều được giữ lại cả!" – Trần Bình Quý vỗ ngực cam đoan. –"Vậy Tiểu Trương, khi nào cậu rảnh?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Việc của tôi coi như đã xong, ngày kia tôi đi. Chiều nay và ngày mai đều rảnh."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tốt quá! Mai tôi nghỉ, lát nữa tôi xin nghỉ luôn buổi chiều, dẫn cậu qua nhà tôi xem. Nếu còn thời gian, mình ghé qua cả nhà con rể tôi ở dưới quê."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Quả nhiên là người nóng tính, quyết định cái rụp!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Được thôi, có xa không?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Gần lắm, nhà tôi ngay đây, đi bộ 5 phút là tới. Nhà con rể tôi ở thôn Thái Bình, ngay ngoại ô thị trấn, đi xe đạp mười mấy phút là đến. Lát nữa tôi đi mượn xe."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nghe vậy, tôi cũng yên tâm. Dù sao nhà khách của chính phủ cũng chẳng thể nào đi lừa bán tôi được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Vậy được, chờ tôi ăn xong rồi đi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net