Khi những tiếng chuông cuối giờ vang lên, học sinh sắp xếp cặp sách ồ ạt ra khỏi cửa, Viên Viên cũng đang chuẩn bị rời đi thì Nguyễn Nhạc từ đâu xông đến đe dọa.“Nhớ đền điện thoại cho tao...”.“Nhưng...tớ không lấy...” cô run rẩy lắp bắp trả lời.“Sang tuần sau không thấy, tao sẽ báo với giáo viên”.Nguyễn Nhạc nói xong liền ngúng nguẩy bỏ đi, để Viên Viên thẫn thờ ở lại, lát sau khi lớp học không còn ai, mới ôm sách vở ra về.Nhà cô cách trường hơn mấy cấy số, mỗi lần đi học đều phải đạp xe, chiếc xe khốn khổ oằn lên vì sức nặng, khi về đến nhà thì mùi tanh nồng thường ngay phát ra, cùng lúc mẹ cô vừa tan chợ về.Công việc của bà là bán thịt lợn trong một khu chợ ở huyện những khu chợ mà thường được chia thành từng khoang để bán, thông thường đến chiều thì sẽ tan chợ và mẹ sẽ đem thịt lợn ế của ngày hôm đó về nhà nấu ăn.“Viên Viên, nhanh ra đỡ hộ mẹ...”.Chiếc xe ba gác nhỏ chở những mớ rau héo, những cân thịt thừa được mẹ cô kéo về nhà, vừa kéo vào sân liền vấp ngay cục đá nhỏ làm cả người liêu xiêu, cô vội vất chiếc xe trong góc chạy ra đỡ đáp.“Mẹ, từ từ..”.Khi Viên Viên đi học về sớm, thường đạp xe ra chợ giúp mẹ thu dọn đồ đạc trở về, hai mẹ con sống trong một khu tập thể nhỏ, khu tập thể này toàn là tập trung công nhân nghèo làm cho một công xưởng gần đó.Ba cô ngày xưa cũng làm công nhân trong công xưởng, nhưng cách đây ba năm đã mất vì bị ung thư, nhưng mọi người đều bảo là do bệnh nghề nghiệp, hầu như nhân viên lâu năm làm ở đây đều cũng sẽ chết sớm hơn, nhưng đâu có ai quan tâm ở đất nước hơn tỷ dân, coi sinh mạng con người như chiếc lá này.“Đem lòng vào rửa sạch rồi nấu lên, nhanh lên.” Mẹ chống vững chiếc xe, tay cầm lấy bao lòng đưa cho cô sai bảo.Mẹ và cô có thân hình khá giống nhau, đều mập mạp và đô con, bà cũng không chì chiết Viên Viên vì bản thân bà cũng là một người béo mập.Đem lòng rửa sạch chà với một chút muối, Viên Viên đảo với rau, cùng với cơm vừa chín tới bưng ra ngoài hiên ăn tối.Những vì sao nhấp nháy trên bầu trời, ánh sáng lác đác như sương mờ chiếu lay lắt trên khu nhà ổ chuột này, từng người đi qua lại, kẻ cười người nói không ngớt, cô và mẹ ngồi trước hiên ăn cơm, chiếc quạt điện cũ kĩ kêu ra những tiếng “rè..rè..” vang lên.Hôm nay cô ăn đươc ba bát cơm, không hiểu vì sao càng mập càng ăn nhiều hơn, những lớp thịt chen chúc xồ xề chảy ra khỏi cơ thể, chiếc áo phông size lớn không thể che đi lớp mỡ đẫy đà.“Ngày mai mẹ về ngoại một chuyến”. Mẹ cô buông đũa nói,Ngày mai là ngày giỗ ông ngoại, nhà ngoại cách nhà 20km mỗi lần về mẹ thường về mấy ngày, ông bà nội ngoại đã mất từ lâu nhưng mỗi năm mẹ vẫn phải về cúng viếng, tuy khi còn sống ông bà đối xử không tốt với mẹ, vì chính sách “một con” của chính phủ và tư tưởng “trọng nam kinh nữ” của những thế hệ trước, nhưng dù sao họ cũng đã khuất bóng nên cũng phải chăm lo hương hỏa cho tốt để dành phước về sau.Tiếng xe công nông chạy ào ào ngoài đường, con đường bụi mù bắn tung tóe, bốc hơi lên qua ánh hoàng hôn chiều tà, sau khi ăn cơm xong mẹ cô cùng với mấy thím đứng trước sân nhà trò chuyện, còn Viên Viên dọn dẹp bát đũa và tắm rửa.Cởi quần áo đứng trong nhà tắm nhỏ, Viên Viên cúi xuống nhìn những thớ thịt trên người mình sau đó ngước mặt nhìn khuôn mặt lấm tấm đầy mụn, có những vết mụn đã trở nên thâm đen xấu xí, khuôn mặt béo nú hiện tra trước gương.Sau khi tắm xong Viên Viên nằm trên chiếc chõng nan ngoài hiên nghĩ ngợi, hiện giờ phải giải quyết việc rắc rối mà Nguyễn Nhạc mang lại đây? Đền điện thoại cho cậu ta ư? Mình không có tiền làm việc đó? Nếu như đền thì chứng tỏ mình đã lấy trộm chiếc điện thoại đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tuy béo mập nhưng cô cũng không đần đến mức đi đền cái mà mình không lấy, Nhưng mà? Điện thoại hình dạng như thế nào vậy? Viên Viên đã nghe qua công dụng của nó, nhưng thực tế chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.“Haizz....phải làm thế nào bây giờ?”.Mãi suy nghĩ cô chìm vào ngủ, màn đêm đen bao phủ khắp phố huyện nghèo nàn, thấp thoáng những người công nhân đi làm việc ca về lúc tội muộn.Sáng hôm sau là chủ nhật, Viên Viên thức dậy thì mẹ đã rời đi, nhìn mảnh giấy mẹ để lại nhắn tin bảo là thịt đã được lái buôn đưa đến tận nhà, cô chỉ việc đem ra chợ bán.Những này mẹ nghỉ thì cô thường thay mẹ bán thịt và có lẽ học xong trung học cơ sở thì cô sẽ kế thừa gian hàng thịt của mẹ mình, đẩy xe ba gác đến chợ khi bình minh còn chưa lên, Viên Viên thành thục sắp xếp nhưng tảng thịt trên bàn, bên trái có cái cân nhỏ.“Viên Viên hôm nay thay mẹ bán thịt à” Một thím hơn năm mươi tuổi đi đến, tay thoăn thoắt lật những miếng thịt tìm kiếm, có lẽ khách quen của mẹ.“Vâng ạ...”.“Lấy cho thím miếng này, cắt một nửa”.Viên Viên nhanh nhẹn cắt miếng thịt ra làm hai nửa, đưa lên cân cười đáp.“Đúng 8 lạng, 30 tệ”.“Miếng thịt bé thế này mà 8 lạng sao, 25 tệ được không”.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net