An ngồi tại trạm chờ xe buýt trường. Không hiểu sao hôm nay trạm chờ vắng người lạ. Chỉ mìnhAn ngồi trên băng ghế dài. Đơn độc, buồn bã. Hàng cây xanh rì rào như muốn nhắn nhủ với An điều gì nhưng An chẳng thể nào hiểu được. Đó như một bài toán hóc búa cứ vòi vĩnh mãi một lời giải mà An không cách nào giải cho ra bài toán ấy. Đầu óc An trở nên căng thẳng hơn. Rồi đột nhiên An ngơ ngác nhìn xung quanh như thể muốn kiếm tìm điều gì đó. Một bóng hình thân quen ? Có lẽ vậy. Đó chính là câu trả lời hoàn hảo nhất lúc này. Không mộtai. Chung quanh An chỉ là sự yên lặng tĩnh mịch của một sáng cuối tuần. Dòng người bên ngoài vẫn chạy xe hối hả, vẫn tấp nập với công việc bộn bề của cuộc sống. Chiếc xe buýt 86 vẫn chạy đều đều với lộ trình quen thuộc hằng ngày. Tất cả đều đang thực hiện một nhiệm vụ nhất định, còn An thật sự không biết mình đangchờ đợi điều gì. An cứ để thời gian trôi chầm chậm trên tán cây, còn mình thì thẫn thờ đưa mắt nhìn vàokhoảng không vô định.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Andi di mũi giày trên mặt đường.Vài chiếc lá nhẹ rơi xuống vô tình tạo nên những âm thanh khe khẽ. An cúi xuống chỉnh lại dây giày vừa mới tuột. Như chợt nhớ ra, Anvộilôi nhanh chiếc máy ảnh khỏi túi vải, mở nó lên, lướt tìm tấm ảnh trong ký ức. Chẳng biết qua bao lâu, An cứ chăm chú nhìn mãi vào tấm ảnh.Giọt nước mắt lăn dàinhỏ xuống chiếc máy ảnh An đangcầm trên tay.An khóc. Gió vẫn thổi nhưng không thể nào hong khô được giọt nước mắt trên má An. Đây là tấm ảnhchụpchung duy nhất mà An có được. Có lẽ cũng sẽ là tấm ảnh cuối cùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau tán cây, cậu vẫn đứng đó lặng nhìn An từ xa. Cảm giác đau xót nhưng chẳng thể lại gần. Thời gian trôi qua kéo theo những mảnh xót xa vỡ vụn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net