Thông tin chương 1: Dự báo thời tiết
Tên truyệnHello, The Ego
Trạng tháiĐang ra
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiDị Năng, Linh Dị, Ngược, Thám Hiểm
Số chương1
Chương số1
Tiêu đề chươngDự báo thời tiết
Tóm tắt chươngTrời chập choạng tối. Tôi đi dạo trên nóc của một tòa nhà và ngắm nhìn thành phố lộng lẫy này. Thường thời điểm này là dành cho những chuyến vui chơi cùng bạn bè, những người đi làm thì chắc giờ cũng ...

Hello, The Ego: Dự báo thời tiết

Trời chập choạng tối. Tôi đi dạo trên nóc của một tòa nhà và ngắm nhìn thành phố lộng lẫy này. Thường thời điểm này là dành cho những chuyến vui chơi cùng bạn bè, những người đi làm thì chắc giờ cũng đã về tới nhà hoặc lang thang đâu đó tìm thú vui, có những người thì làm lụng liên tục vì gia đình. Tuy khung cảnh đẹp là thế, nhưng vẫn có những góc khuất trong thành phố như bầu trời hôm nay vậy: đen tối và sâu thẳm, tất cả cũng chỉ làm tôn thêm cái không khí ngột ngạt giữa chốn xô bồ này. Có lẽ vì hôm nay là chủ nhật nên lượng người trên phố cũng ít đi nhiều so với ngày hôm qua. Một số người đã cảm thấy chán nản với bầu không khí ấy, một số người khác thì chả quan tâm đến. Thứ họ quan tâm lúc này là về nhà thật nhanh và thư giãn sau một ngày dài đằng đẵng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cứ ở đó nhìn dòng người cứ thưa dần, cho đến khi chả còn còn ai. Tôi định ngước lên, ngắm nhìn bầu trời này lần cuối cùng trong ngày. Nhưng gì đây? Một cô gái nhỏ bước đi trên phố vào giờ này? Một chiếc kính tròn cùng một mái tóc ngắn. Chà, nếu mắt cô ấy không thâm quầng vì làm việc xuyên đêm thường xuyên do sếp bắt cô ấy phải làm vậy thì cô ấy đã thành một thiên thần rồi. Bóc lột sức lao động của nhân viên không phải là một chuyện hiếm gặp ở thời buổi này, dù thế con ngươi màu lam đậm của cô có một vẻ đẹp theo một cách rất riêng. Làn da có đôi chút nhợt nhạt có vẻ do thiếu tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Cô ấy mặc một chiếc áo đen bị sứt chỉ khá nhiều, có một họa tiết hình mặt một con gấu theo phong cách hoạt hình, một chiếc bông tai bên phần tai trái của con gấu và một tia sét đánh chéo từ bên phải sang. Một chiếc quần ngắn đã phai màu theo thời gian, có túi; dù thế thì tôi đoán nó cũng chả đựng được gì nhiều. Cho dù nơi cô ấy làm việc có phải là nơi kinh khủng như nào thì nơi ấy vẫn cho cô gái nhỏ được là chính mình theo một cách nào đấy. Đôi giày cô ấy đang mang nhìn như thể cô ấy chưa từng mua một đôi nào khác ngoài nó. Những thứ cô ấy đang mặc trông còn cũ hơn cả tôi. Một linh hồn tràn đầy tội lỗi và bốc cháy dữ dội bên trong thứ gọi là thân xác ấy. Hẳn là cô ấy đã làm gì đó tồi tệ, rất rất tồi tệ. Hoàn hảo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cứ đằng sau những bước chân nhỏ ấy đi trên con đường vắng hoe. Cô ấy chả thấy được tôi nên sẽ chẳng cảm thấy khó chịu khi bị theo dõi đâu nhỉ. Cô ấy thở một hơi dài đầy nặng nề như thể đã trút bỏ mọi phiền muộn của hôm nay. Đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Vẻ mặt của cô gái càng thêm tệ, ngước đôi mắt long lanh lên quan sát bầu trời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đêm nay trăng đâu rồi nhỉ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cả một bầu trời đêm phản chiếu lên đôi mắt đó. Chắc là thú vui của cô ấy khi đi bộ về, một quãng đường dài và nhàm chán tạo một cảm giác thú vị nhỏ nhoi như hành động vừa rồi có lẽ là bình thường. Đôi chân nặng trĩu sự mệt mỏi, đôi mắt như không muốn tăng ca thêm một phút nào nữa, dẫu thế cô vẫn đi tiếp mặc kệ mọi gánh nặng đè nén lên thân hình bé nhỏ ấy. Chà tôi thấy tội cho cơ thể đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô ấy dừng lại rồi. Có vẻ tới nơi rồi, một căn hộ nhỏ hai tầng tồi tàn không kém gì sức khỏe hiện tại của cô. Có bốn căn phòng mỗi tầng và chỗ nào cũng bám từng mảng rong rêu, và những vết ố vàng bám đầy lên trên bức tường. Bước đi lên chiếc cầu thang, tiếng cót két gỉ sét phá tan đi bầu không khí yên tĩnh. Lướt ngang qua các cánh cửa khác, đứng trước phòng số 8 lục lọi chìa khóa trong túi áo. Mở cửa bước vào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi về rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giọng nói yếu ớt, có vẻ là chả có ai đợi cô ấy trong căn đó. Những người sống một mình thường nói “tôi về rồi” dù chả có ai trông, chỉ để tạo cảm giác rằng họ đang tồn tại và vẫn có ai đó đang chờ họ về hoặc chỉ mình tôi nghĩ thế. Lách vào nào trước khi cô ấy đóng cửa phòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tuy phòng khá nhỏ nhưng bù lại thì không gian lạnh lẽo đến đáng sợ. Chỉ là khiếu hài hước của tôi thôi, nhưng nơi này làm tôi nổi hết da gà. Cởi đôi giày ra khỏi đôi bàn chân. Bước vào trong, đi thẳng đến chiếc cửa sổ và mở toang nó ra. Những tia sáng từ ánh trăng phảng phất chỉ làm cho căn phòng thêm cảm giác cô đơn. Kiểm tra điện thoại thì cũng đã gần 2:00 sáng, những thông báo và tin nhắn hiện lên trong đó. Tôi đọc lén một chút vậy. Có những lời động viên của gia đình: “Đừng làm quá sức nhé con gái”, “cuối tuần tới con về được không nhỉ”, ngủ sớm đi nhé con”... Tất nhiên là kèm theo các email công việc. Cô gái phớt lờ hết những thứ đây, chỉ đặt một cái báo thức vào lúc 6:00. Tôi không lấy làm lạ khi cô ấy bị vắt kiệt sức lao động như vậy, cái gì cũng có nguyên do của nó. Cô ấy nằm dài trên giường, cuộn mình lại thành một bào thai.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Hi vọng những ngày này mau kết thúc.” nhẩm miệng nói trong lúc dần thiếp đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tiếng chuông báo thức reo lên gần như ngay lập tức. Mở mắt nào cô gái. Tôi biết cô dậy rồi, đừng cứ nằm đó chứ. Đưa cánh tay lên che đôi mắt lại, có vẻ cô ấy không muốn thức giấc lắm. Cô không muốn đi làm trễ đúng không nào. Nếu đã là một nơi hành hạ nhân viên thế này thì hình phạt cho việc đi trễ chắc kinh khủng lắm. Báo thức ngưng rồi. Cô ấy ngồi dậy căn phòng trống vắng không khác gì đêm qua. Có những ánh sáng mặt trời khiến mọi thứ đỡ hơn một chút, chỉ một chút thôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi có đang sống không nhỉ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô hỏi vào khoản không của căn phòng. Chả có câu trả lời nào đáp lại,dù thế cô vẫn ngồi đó chờ đợi. Báo thức lại vang lên một lần nữa như đánh thức cô ấy khỏi cơn mơ màng. Đứng dậy tắt tiếng chuông ấy rồi thở dài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô gái sinh hoạt như một buổi sáng bình thường. Đánh răng, rửa mặt, tắm rửa, làm đại một món bữa sáng, trong lúc ăn thì đọc một số thứ gì đấy trên điện thoại (chắc là email công việc). 7:00 ra khỏi nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi đi đây.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đóng cửa lại. Giữa lòng thành phố vào những buổi sáng thứ hai đông đúc và tấp nập. Không khí lộn xộn của những con người vội vã, tiếng còi xe , khói bụi và tắc đường. Không khí ở đây bị ô nhiễm quá, tôi thích không khí nơi này vào buổi tối hơn. Cô gái nhỏ của chúng ta đang đứng chờ ở bến. Xe đến đưa cô ấy, tôi cũng lẽo đẽo đi theo. Quãng đường khá dài mất đến hơn một giờ mới tới chỗ cô ấy làm. Bảo sao cô ấy phải đi bộ khá dài để đến nhà, mà còn đi một mình, cô ấy không sợ sao? Xuống xe, cái công ty ấy trông cũng khá lớn. Tôi cũng bước vào cùng cô gái nhỏ, tôi chả lo bảo vệ sẽ đuổi tôi đi vì họ có thấy được tôi đâu mà đuổi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Thời gian trôi dài đến khi bầu trời đen bao trùm mọi ngóc ngách của nơi này, dù chỉ là qua tấm kính. Tôi thích nơi này khi về đêm hơn. Nơi này cũng có vài người như cô ấy và mọi thứ cũng chả khá khẩm hơn “quý cô xác sống này”. Hết cái này đến cái khác, việc cần làm cứ chất thành núi, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi. Cô ấy vẫn đang vắt kiệt sức khỏe vì điều gì? Động lực nào khiến cô ấy phải làm quần quật như này nhỉ? Cô ấy ngủ gục xuống bàn, có lẽ đã đến giới hạn của thân thể bé nhỏ này. Ngủ trên ghế lâu dài sẽ không tốt cho cột sống lắm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cứ thế ngày qua ngày, đến hết cuối tuần cô ấy mới được về và sáng đầu tuần lại phải sách thân đi đến chỗ làm. Nơi đấy “bào” nhân viên mình quá, cứ thế hết tuần này đến tuần khác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đã một tháng trôi qua, một khoản thời gian dài từ lúc tôi theo dõi cô ấy. Tôi có một linh cảm là ngày hôm sẽ có kết quả. Cho dù không thì tôi đợi được, cô gái này là thứ quan trọng trong kế hoạch.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi vẫn như thường lệ, lảng vảng đi theo. Con đường này bắt đầu chào đón tôi như một vị khách quen. Dáng vẻ kiệt quệ của cô gái chưa từng thay đổi, tôi nhìn đến phát chán rồi. Cô ấy ngước mặt lên bầu trời như thường lệ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đêm nay trăng khuyết à, lạ thật.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Một lá bài vất vưởng trên đường. Nó đến rồi. Cô ấy để ý đến nó, đến gần, đến gần, từng bước, từng bước, chậm rãi. Nó như thể đang ra mê hoặc cô tiến tới. Những bước chân lảo đảo trong đêm đen. Cô như mất tự chủ mà cầm nó lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Một tiếng hét lớn trong khoảng không tĩnh lặng. Đứng dậy bước tiếp chả quan tâm đến tiếng kêu đấy. Cô ấy làm tôi hơi thất vọng. Bình thường thì mọi người sẽ giật mình tìm xem, nhưng cô ấy rất bình tĩnh mà lờ đi. Bỗng cô ấy quay đầu nhìn qua vai như thể có ai đó nhìn chằm chằm vào cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“chắc mình gặp ảo giác rồi”, cô nói thế để tự trấn an mình, trông không hiệu quả lắm. Có vẻ vẫn đang sợ, chân cô ấy đang run lẩy bẩy kìa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ngoảnh mặt lại đi tiếp, cô ấy thấy có gì không đúng . Bầu trời thiếu mất một nguồn sáng .Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Ánh trăng khuyết đâu rồi…” cô ấy khựng lại một nhịp. Tiếng gió xì xào với cây cối xung quanh, rồi lại im lặng. Cô ấy thấy rồi vì nó đang đâm cô ấy từ đằng sau xuyên qua bụng. Ánh trăng huyền ảo nhuốm màu máu. Một khung cảnh đáng sợ, nhưng tôi lại thấy nó giống với một tác phẩm nghệ thuật hơn, hoặc chỉ mình tôi nghĩ thế, đừng để ý tới. Cô ấy mất dần ý thức ngã xuống.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tỉnh dậy, hoảng hốt kiểm tra vết thương nhưng chả có gì. Không có một dấu hiệu gì cả, thậm chí là một vết xước nhỏ cũng chả có. Cô ấy cứ thế nằm gục bên đường, chưa thể hoàn hồn kịp trước cơn ác mộng vừa rồi. Ngước lên nhìn bầu trời, vẻ mặt cô ấy dần bình tĩnh lại như thể thấy một thứ gì đấy thân thuộc với cô ở chốn này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đây, đúng rồi đêm nay là đêm trăng tròn. Haizz, chắc do mình mệt quá ngã lăn ra đất ngủ thôi… Mày vẫn ở đây à?” Cô gái nói, ánh mắt vô tình nhìn thấy lá bài, cầm nó lên và giơ trước “Người bạn tâm giao trong đêm tối”.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tao tưởng mày chỉ xuất hiện trong giấc mơ kỳ lạ trong lúc tao ngủ giữa đường thôi chứ.” Cô ấy nói tiếp. Bỏ nó vào túi và đi nốt đoạn đường về nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giờ cô ấy thấy được tôi rồi, nên lựa tình huống nào đó hợp tình để vừa nói chuyện đây. Giả làm một tên vô gia cư thử xem. Tôi ngồi bên ngoài căn hộ, cố để làm dáng vẻ thật đáng thương. Cô ấy bước đến từ từ, ánh mắt cô ấy… nhìn thấy tôi rồi. Tôi nên thử trò chuyện với cô ấy một chút.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Xin chào.” Tôi mở đầu cuộc trò chuyện một cách đơn giản.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Chào, anh là ai và cần gì? Hiện tại tôi đang rất mệt không muốn nói chuyện nhiều.” cô ấy đáp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi cũng vậy, đôi chân nặng trĩu sự mệt mỏi, đôi mắt như không muốn tăng ca thêm một phút nào nữa.” tìm sự đồng cảm một chút vậy. Hy vọng hiệu quả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Anh nói như thể đang miêu tả tình trạng hiện giờ của tôi vậy.” có vẻ là được rồi, thử nhờ vả cô ấy một chút vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Tôi không có nơi nào để trở về và trời bên ngoài lạnh quá, không biết cô có thể cho tôi ngủ nhờ được không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Không, nhưng anh có thể nằm trước cửa nhà tôi, phòng việc đêm nay có mưa. Tôi cũng sẽ cho anh thêm chăn để giữ ấm, chỉ thế thôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Cảm ơn cô rất nhiều.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Không có gì.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cô ấy đi vào nhà,vài phút sau lại ra đưa cho tôi chiếc chăn như đã nói và lại vào nhà. Được như này là cũng khá thành công rồi,nhưng sao mà lạnh nhạt thế. Với tôi đã theo dõi cô cả tháng trời,tôi thậm chí còn đi vòng vòng trong nhà cô. Mà đúng nhỉ,đối với cô ấy tôi chỉ là một kẻ lạ mặt. Giờ tôi mới để ý, giọng nói của cô ấy không còn mỏng manh như lúc trước, cô ấy cố để che giấu sự mệt mỏi của mình chăng? Ngủ thôi dù sao thì từ hôm nay tôi không cần phải theo dõi cô ấy nữa. Nhắm đôi mắt lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net