Thông tin truyện: Hoán Đổi Hồn Xác
Tiêu đềHoán Đổi Hồn Xác
Mô tảTôi gặp một cô gái cũng là một linh hồn như mình. Nghe cô ấy nói tên mình là “Đệ,” tôi không kiên nhẫn mà khẽ “chậc” một tiếng. “Ta không biết chữ, sau này gọi ngươi là Ngô Băng Thiền đi.” Thông qua trò chuyện, tôi biết được cô gái từng bị người thân ngược đãi, bị giam cầm đến mức chết đói, thi thể còn bị ép phối âm hôn. Sau đó, một cách tình cờ, tôi nhập vào cơ thể cô ấy và quay về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra. Tôi quyết trả thù giúp cô gái ấy, khiến hai kẻ hại chết cô ấy sống không bằng chết. 1. Khi nhập vào cơ thể của Băng Thiền. Chị gái cô ấy, Ngô Thanh, đang đứng giữa chốn đông người vu oan bôi nhọ tôi. “Còn nhỏ tuổi mà không học hành tử tế, đi làm công việc vấy bẩn, thật là đê tiện! Bảo sao mày có nhiều tiền như vậy.” Đúng lúc cao điểm, quán cà phê chật kín người. Những lời đó lập tức thu hút hàng chục ánh mắt tò mò nhìn về phía tôi, đầy ẩn ý. Bên cạnh, Băng Thiền đang trôi nổi giữa không trung cũng nhận ra chuyện gì, lo lắng nhìn tôi: “Chị, Ngô Thanh và mẹ tôi thực sự sẽ giết người đấy, chị mau chạy đi!” “Trước khi đi, phiền chị giúp tôi chăm sóc mấy con chó mèo hoang dưới tầng khu chung cư.” Cô ấy tha thiết nói: “Chúng rất ngoan và nghe lời! Bây giờ trời sắp vào đông rồi, tôi sợ chúng không qua được.” Tôi đứng dậy. Ngô Thanh nghển cổ, thấy tôi không giống như Băng Thiền trước kia ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo, cơn giận càng bùng lên. “Mày nhìn tao làm gì! Không để chị ruột dạy dỗ à? Tao làm thế là vì muốn tốt cho mày.” “Mày cũng là con nhà gia giáo, làm sao có thể làm mấy cái công việc đó được!” Trong quán cà phê, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Có người khinh bỉ: “Thật kinh tởm, nhìn người không đến nỗi nào mà lại chỉ vì tiền…” Có người phỉ nhổ: “Phì! Tôi thấy bọn con gái bây giờ chỉ muốn ngồi không hưởng thụ.” Thậm chí có kẻ tò mò đã rút điện thoại ra quay phim. Đối diện ánh mắt khiêu khích của Ngô Thanh, tôi bật cười nhẹ, cảm thấy nực cười. Khi xưa, Ngô Thanh đã rất bất mãn với sự ra đời của Băng Thiền. Cô ta hạ thấp em gái mình để nâng cao bản thân. Một người là cô bé ngoan ngoãn, hiếu thảo. Một người thì còn bọc trong tã lót, chẳng biết gì, chỉ biết khóc.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem231
Số chương13
Thể loạiBáo Thù, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Kinh Dị, Linh Dị

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 117/4/2025200
Chương 2Chương 217/4/2025190
Chương 3Chương 317/4/2025190
Chương 4Chương 417/4/2025200
Chương 5Chương 517/4/2025190
Chương 6Chương 617/4/2025170
Chương 7Chương 717/4/2025160
Chương 8Chương 817/4/2025170
Chương 9Chương 917/4/2025170
Chương 10Chương 1017/4/2025150
Chương 11Chương 1117/4/2025160
Chương 12Chương 1217/4/2025200
Chương 13Chương 1317/4/2025160
Hoán Đổi Hồn Xác

Hoán Đổi Hồn Xác

Hoán Đổi Hồn Xác
231
Lượt xem
13
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
15:17 30/04/2023

Mô tả

Tôi gặp một cô gái cũng là một linh hồn như mình.

Nghe cô ấy nói tên mình là “Đệ,” tôi không kiên nhẫn mà khẽ “chậc” một tiếng.

“Ta không biết chữ, sau này gọi ngươi là Ngô Băng Thiền đi.”

Thông qua trò chuyện, tôi biết được cô gái từng bị người thân ngược đãi, bị giam cầm đến mức chết đói, thi thể còn bị ép phối âm hôn.

Sau đó, một cách tình cờ, tôi nhập vào cơ thể cô ấy và quay về thời điểm mọi chuyện chưa xảy ra.

Tôi quyết trả thù giúp cô gái ấy, khiến hai kẻ hại chết cô ấy sống không bằng chết.

1.

Khi nhập vào cơ thể của Băng Thiền.

Chị gái cô ấy, Ngô Thanh, đang đứng giữa chốn đông người vu oan bôi nhọ tôi.

“Còn nhỏ tuổi mà không học hành tử tế, đi làm công việc vấy bẩn, thật là đê tiện! Bảo sao mày có nhiều tiền như vậy.”

Đúng lúc cao điểm, quán cà phê chật kín người.

Những lời đó lập tức thu hút hàng chục ánh mắt tò mò nhìn về phía tôi, đầy ẩn ý.

Bên cạnh, Băng Thiền đang trôi nổi giữa không trung cũng nhận ra chuyện gì, lo lắng nhìn tôi:

“Chị, Ngô Thanh và mẹ tôi thực sự sẽ giết người đấy, chị mau chạy đi!”

“Trước khi đi, phiền chị giúp tôi chăm sóc mấy con chó mèo hoang dưới tầng khu chung cư.”

Cô ấy tha thiết nói: “Chúng rất ngoan và nghe lời! Bây giờ trời sắp vào đông rồi, tôi sợ chúng không qua được.”

Tôi đứng dậy.

Ngô Thanh nghển cổ, thấy tôi không giống như Băng Thiền trước kia ngoan ngoãn cúi đầu nghe dạy bảo, cơn giận càng bùng lên.

“Mày nhìn tao làm gì! Không để chị ruột dạy dỗ à? Tao làm thế là vì muốn tốt cho mày.”

“Mày cũng là con nhà gia giáo, làm sao có thể làm mấy cái công việc đó được!”

Trong quán cà phê, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

Có người khinh bỉ: “Thật kinh tởm, nhìn người không đến nỗi nào mà lại chỉ vì tiền…”

Có người phỉ nhổ: “Phì! Tôi thấy bọn con gái bây giờ chỉ muốn ngồi không hưởng thụ.”

Thậm chí có kẻ tò mò đã rút điện thoại ra quay phim.

Đối diện ánh mắt khiêu khích của Ngô Thanh, tôi bật cười nhẹ, cảm thấy nực cười.

Khi xưa, Ngô Thanh đã rất bất mãn với sự ra đời của Băng Thiền.

Cô ta hạ thấp em gái mình để nâng cao bản thân.

Một người là cô bé ngoan ngoãn, hiếu thảo.

Một người thì còn bọc trong tã lót, chẳng biết gì, chỉ biết khóc.