Editor: Trang Thảo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Những năm huy hoàng nhất của Tinh Huy, phim truyền hình quay một bộ thành công một bộ, diễn viên được nâng đỡ đều nổi tiếng. Ngay cả những người mới ký hợp đồng cũng được nhận nguồn tài nguyên dồi dào. Đáng tiếc, sau này họ chuyển hướng quản lý nghệ sĩ, có lẽ Tinh Huy cũng sắp chìm rồi." Đạo diễn đứng dậy, vỗ nhẹ vào ống quần, rồi nói tiếp: “Thằng nhóc đó… tên là Tạ Quan phải không? Hạt giống tốt đều bị họ vùi lấp.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trợ lý trường quay mỉm cười: “Đã là vàng thì có cơ hội sẽ tỏa sáng, không thể bị chôn vùi mãi đâu. Còn buổi diễn hôm nay phải hoãn lại. Tối nay có hai cảnh của Chu Tiểu Kỳ.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đạo diễn gật đầu, đội mũ che nắng rồi bước đến trường quay. Đi được vài bước, ông quay lại dặn: “Giữ trật tự. Hôm nay không ai được phép để lộ chuyện này ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng xấu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọng đạo diễn khá lớn, ngoài trợ lý trường quay, các nhân viên khác, kể cả Chung Quan Hoa và Chu Tiểu Kỳ, đều nghe rõ lời ông nói. Không khí im lặng vài giây, cho đến khi trợ lý trường quay bước vào thông báo buổi quay chiều kết thúc. Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển sang địa điểm quay mới.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hôm đó, Chung Quan Hoa trở về khách sạn với gương mặt đen sì, tức giận đến mức như một ngọn lửa sắp bùng cháy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đoàn làm phim đã thống nhất đặt khách sạn trong thành phố. Tạ Quan không muốn làm phiền trợ lý của Chu Tiểu Kỳ, người đã đưa cậu xuống núi nhưng còn phải quay lại đoàn phim. Vì vậy, cậu đề nghị dừng xe ở trạm xe buýt dưới chân núi, dự định bắt xe buýt đến bệnh viện. Dù sao, cậu cũng không nổi tiếng nên không lo bị nhận ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vừa bước lên xe, tất cả hành khách trên xe đều nhìn chằm chằm vào cậu như thể họ vừa nhìn thấy một con thú hoang chạy ra từ rừng núi. Tạ Quan giật mình, tưởng mình đã bị nhận ra. Nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa kính xe, cậu mới nhận ra bộ dạng mình lúc này trông thật tệ hại, chẳng khác nào vừa tham gia vào một hoạt động nguy hiểm nào đó. Suốt hành trình, cậu phải cúi đầu, che mặt để tránh ánh mắt soi mói của mọi người. Khi xe vào đến thành phố, Tạ Quan xuống xe, định ghé một cửa hàng mua mũ để che đi khuôn mặt bị thương.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khu vực này vẫn còn nhiều tòa nhà gỗ kiểu cũ từ hơn chục năm trước. Những căn nhà nhỏ bé, tồi tàn, nhiều nơi đã dán thông báo đóng cửa, có vẻ sắp bị phá bỏ. Tạ Quan ghé vào một cửa hàng, mua một chiếc mũ lưỡi trai và một chiếc khẩu trang để che hết vết thương trên mặt. Đang bước ra ngoài, cậu bỗng khựng lại khi một chiếc Passat màu đen bóng dừng ngay bên đường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tài xế bước xuống xe, đi vòng qua đuôi xe, mở cửa sau với phong thái chuẩn mực, giống như đang diễn một cảnh trong phim truyền hình, rồi kính cẩn mời người ngồi bên trong bước ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan đứng yên nhìn, trong lòng thầm cảm thán: “Tiền thuê tài xế kiểu này đủ để mua thêm một chiếc Passat nữa. Người này không sợ bị xem là phô trương à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người đàn ông bước xuống xe, dường như nhận ra có người đang nhìn mình, liền quay lại và ánh mắt chạm ngay vào ánh nhìn của Tạ Quan.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan bước vào xã hội ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Cậu không biết đọc tên những mẫu xe sang trọng, nhưng khả năng quan sát cảm xúc người khác đã trở thành bản năng. Khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, Tạ Quan cảm nhận được sự lạnh lùng toát lên từ ánh nhìn của người đàn ông kia. Đó không phải là vẻ kiêu ngạo, mà là một loại uy nghiêm khiến người khác e dè. Có lẽ anh ta đã quen với việc nhìn mọi người từ trên cao, khiến ngay cả ánh nhìn bình thường cũng đầy áp lực.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan lập tức cúi mặt, không dám nhìn thêm. Cậu xoay người bước nhanh theo hướng ngược lại, tự nhủ bản thân: “Loại người này không thể đụng vào được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngay khi Tạ Quan vừa bước một bước, một chiếc máy bay đồ chơi từ cửa hàng bán mũ đột nhiên xuất hiện, lượn qua phía sau đầu cậu. Chiếc máy bay tạo ra một luồng xoáy nhỏ, suýt nữa khiến Tạ Quan mất thăng bằng. Nó tiếp tục bay từ trên cao xuống thấp và lao thẳng về phía mặt người đàn ông như một tia sét.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu chiếc máy bay va phải anh ta, có lẽ anh cũng sẽ phải đeo khẩu trang giống Tạ Quan mỗi khi ra ngoài gặp người.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến vợ của chủ cửa hàng, tài xế và những người xung quanh đều sững sờ. Người đàn ông bị nhắm trúng không hề phản ứng, đứng im như thể đang thách thức: “Cứ đâm tôi xem.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan từng làm việc trong nhiều đoàn làm phim hành động, đảm nhận vai trò diễn viên đóng thế. Cậu có chút tài năng và kỹ năng trong lĩnh vực này. Đôi khi, chỉ đạo võ thuật còn nhờ cậu diễn tập trước các cảnh hành động. Qua nhiều lần như vậy, Tạ Quan trở thành một diễn viên đóng thế nửa chuyên nghiệp. Mặc dù tốc độ phản ứng của cậu không bằng các diễn viên võ thuật chuyên nghiệp, nhưng trên màn ảnh, điều đó hoàn toàn không bị lộ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những người có mặt tại hiện trường không ai nhìn rõ Tạ Quan đã di chuyển thế nào. Tất cả chỉ thấy một bóng đen lướt qua trước mắt, và khi định thần lại, Tạ Quan đã đứng trước người đàn ông kia, chiếc máy bay đồ chơi nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thảm kịch sắp xảy ra đã biến mất trong tích tắc. Tạ Quan cầm chiếc máy bay quay lại cửa tiệm, đưa nó cho cậu bé gây rắc rối và nhẹ nhàng nói: “Anh bắt máy bay cho em. Sau này chơi cẩn thận hơn, đừng làm người khác bị thương nhé.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong khi Tạ Quan đang nói, người đàn ông đã bước đến gần cậu. Anh ta cao hơn Tạ Quan vài centimet, từ đỉnh đầu đến mũi giày, mọi thứ trên người anh đều gọn gàng, ngăn nắp, toát lên khí chất: “Tôi rất đắt tiền.” Tướng mạo của anh ta đủ để khiến Tạ Quan thấy hành động cứu giúp vừa rồi là xứng đáng, nhưng đáng tiếc, đôi mắt lạnh lùng của anh che đi phần lớn vẻ đẹp tinh xảo trên gương mặt, chỉ để lại sự nghiêm nghị và xa cách.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan vốn đã thấy sợ người đàn ông này, nay anh ta tiến gần hơn, khiến cậu cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng. Cậu lùi lại một bước, còn chưa kịp phản ứng gì thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta: “Cảm ơn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tạ Quan theo phản xạ nở một nụ cười giả tạo. Nhưng ngay lập tức, cậu nhận ra mình đang đeo khẩu trang, đối phương không thể nhìn thấy biểu cảm đó. Vì vậy, cậu giơ tay ấn nhẹ vào vành mũ, khẽ gật đầu chào. Không chờ anh ta nói thêm gì, Tạ Quan nhanh chóng xoay người, đi về hướng ngược lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người đàn ông im lặng đứng yên, ánh mắt dõi theo bóng lưng Tạ Quan cho đến khi cậu khuất sau góc đường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hoắc tiên sinh?" Tài xế đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hoắc Minh Quân cụp mắt, thu lại suy nghĩ. Anh quay lại nhìn dãy cửa hàng cũ kỹ ven đường, một vài cửa hàng đã dán thông báo đóng cửa, sắp bị phá bỏ. Tài xế đi theo phía sau, thỉnh thoảng giới thiệu một vài điều về khu vực này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cảm giác quen thuộc mơ hồ lướt qua tâm trí Hoắc Minh Quân như một cái chạm nhẹ của cánh chuồn chuồn, rồi biến mất trong chớp mắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net