Hướng Dương cầm bình nước rỗng về lớp, cô ngồi ngẩn ngơ nhìn tập vở trên bàn, cảm giác mất mát bao trùm lấy cô. Cô không ghét Quốc Khánh, chỉ là thấy cậu ấy trầm lặng nên muốn khuấy động một chút, rồi dần dà lại sinh ra tính hiếu thắng mà hết lần này tới lần khác ganh đua với cậu. Thế nhưng cô chẳng hề có ý muốn vượt lên trên cậu, chỉ là cảm giác có điểm nổi trội hơn lớp phó kỷ luật nghe rất là oách thôi. Giờ nghe được thông tin cậu sắp chuyển chỗ ngồi, không còn người khiến cô thấy hứng thú với việc học nữa, Hướng Dương có chút không đành lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong khi cô đang xoay bút nghĩ ngợi thì chỗ ngồi bên có người trở về, nhẹ nhàng lấp khoảng trống bằng một mùi trầm hương nhẹ. Hướng Dương giật mình, làm rơi bút xuống đất, văng tới dưới chân Quốc Khánh. Cô luống cuống, khua tay múa chân một lúc mới phản ứng lại kịp mà cúi xuống nhặt bút của mình lên. Một lớp thường có rất đông học sinh, bàn ghế lại được kê sát nhau, không tránh được việc va chạm vào cạnh bàn, thế nhưng đỉnh đầu cô lại chạm vào một miếng đệm chứ không phải là bàn gỗ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cậu bị ngốc tới mức độ nào rồi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Quốc Khánh khẽ chau mày nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô. Lực ngẩng đầu lên của cô cũng không hề nhẹ, may là cậu kịp thời đưa tay ra chặn lại, nếu không thì trên đầu cô sẽ nổi lên một cục u rồi. Đổi lại, tay của cậu ửng đỏ lên, Hướng Dương cuống quýt chộp lấy bàn tay của cậu, lật qua lật lại kiểm tra. Trông cô hoảng hốt như vậy mà lại có chút buồn cười, càng thêm phần khiến cho Quốc Khánh nổi lòng muốn trêu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tay tôi không gãy được đâu, nhưng bài tập của cậu thì không cứu được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghe thấy một câu dài hơi nhiều chữ mà Quốc Khánh vừa nói một lèo, Hướng Dương khựng lại giữa không khí, tại sao hôm nay thằng cha này lại lắm chuyện thế nhỉ? Cô hất tay cậu ra, bĩu môi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nếu không phải nể tình cậu đỡ tôi cú đó, thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Hơn nữa thi cuối kỳ xong rồi, bài với chả tập. Cậu nghiện thu bài tập của tôi à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hướng Dương khoanh tay ngửa người tựa ra bàn phía sau, bộ dạng không - thể - chịu - thua - được. Nếu đây là cuộc thi đừng để đối phương biết được hành động tiếp theo của bạn thì chắc chắn Đặng Quốc Khánh sẽ đạt giải nhất. Cô cứ nghĩ rằng cậu sẽ phớt lờ sự khiêu khích của mình mà yên lặng làm bài hay đọc sách, thì bàn tay vừa đỡ cho cô không bị cộc đầu vào cạnh bàn lại vươn ra, khẽ vỗ nhẹ hai cái lên đầu cô và một câu nói nhiều chữ khác lại được thốt ra từ miệng cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không có, chỉ là thấy cậu ngốc quá nên muốn trêu một chút thôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khoảnh khắc này, cảnh tượng này, câu nói này, nụ cười nhẹ này và đặc biệt này đã trở thành một phút lịch sử, khung cảnh mà Bùi Hướng Dương nhớ nhung suốt ba tháng hè. Không ngoài dự đoán, Quốc Khánh thu tay về, lấy cuốn sách chăm chú đọc tiếp phần đang bỏ dở. Chỉ còn cô ngơ ngác trợn mắt ngồi đó, não bộ vẫn đang cố tiêu hóa những sự kiện vừa xảy ra liên tiếp. Không phải chứ, chúa tể kiệm lời, ông hoàng gây chiến, nam thần rời xa hồng trần mà lại muốn trêu chọc cô á. Hay là cậu ta sắp được chuyển chỗ nên giờ không còn kiêng nể gì nữa, không những thế lại còn vui vẻ mà nói thêm vài chữ với cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hướng Dương đem theo suy nghĩ đó treo trên mặt cả ngày, từ khi ngồi trên lớp cho tới khi về tới nhà, ngồi trước mâm cơm cô vẫn đang phân tích từng cử chỉ một. Nhìn con gái tâm trí treo trên chín tầng mây như vậy, bố Bùi không thể nhịn được nữa, giơ tay ra búng trán con gái một cái.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Hướng Dương! Con nghĩ cái gì cả ngày mà cứ ngây người ra thế! Miếng sườn sắp bị con gặm tới mục cả xương ra rồi”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô giật mình nhả miếng sườn trong miệng ra, ai oán nhìn bố mình - người đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Hướng Dương ỉu xìu, gương mặt lộ rõ vẻ chán nản, cô thở dài cúi mặt xuống nhìn bát cơm còn nguyên của mình. Thầm nghĩ không phải là cậu ấy có âm mưu gì với mình ấy chứ? Mình chỉ mới vượt mặt cậu ấy vài môn thôi chứ cũng đâu có gì nhiều đâu nhỉ? Thành tích tổng kết Quốc Khánh vẫn đứng thứ 2 còn cô thì đứng thứ 13. Một khoảng cách rõ là an toàn cơ mà. Hôm đó cũng chỉ là cô vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện của cậu ấy và cô chủ nhiệm thôi. Không lẽ cậu ta vui mừng vì sắp không còn ngồi chung với nhau nữa nên mới bày ra vẻ mặt và có những hành động kỳ lạ như vậy?!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một tiếng bùm chợt nổ lên trong lòng Hướng Dương. Trong khi cô buồn bã, chán nản và thấy thiếu vắng thì Đặng Quốc Khánh cậu ta thấy vui vẻ ư? Thật không thể tin được! Biểu cảm trên mặt cô biến đổi đa dạng, từ thẫn thờ, chuyển sang suy ngẫm nghiêm trọng rồi lại chuyển hóa thành vẻ mặt “Không-thể-tin-nổi” và cuối cùng là sự buồn bã khó tả. Cô chợt thấy sườn xào chua ngọt hôm nay thiếu vị ngọt, canh rau muống dầm sấu có vẻ như mẹ dầm hơi đẫm vị, nước cũng không còn ngon nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Phép cơm cả nhà ạ. Con lên phòng đây”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ơ kìa sao hôm nay mới ăn nửa bát đã no rồi. Con giữ cân đấy à?” Mẹ Bùi gọi với theo bóng lưng con gái, khó hiểu lắc đầu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Chắc chị ấy thất tình rồi cả nhà ạ.” Cậu em trai Bùi Quý Đăng vừa cắm cúi gắp thức ăn vừa nói với bố mẹ cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Gì cơ? Ai dám đá con gái bảo bối của ta!” Bố Bùi dừng ăn cơm, hùng hổ sắn tay áo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ông thôi ngay đi, con gái mà, thất tình một vài lần là quen. Lát nữa mang chút hoa quả lên cho con bé giải tỏa.” Mẹ Bùi thấu tình đạt lý, bà thừa biết con gái bà lạc quan có thừa, trước đây khi con gái bà bị bạn học mẫu giáo từ chối, con bé không những không khóc lóc buồn bã mà còn chỉ thẳng mặt cậu nhóc đó tuyên bố sẽ không bao giờ thích lại cậu bé đó nữa. Nghĩ tới đây, mẹ Bùi cười khúc khích, không biết con bé sẽ làm gì nhỉ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Về phía Bùi Hướng Dương, cô lờ đờ bước vào phòng, đóng cửa lại rồi úp mặt xuống gối. Trời ơi rối rắm quá đi mất! Rốt cuộc tại sao nghĩ tới chuyện Đặng Quốc Khánh vui mừng vì không còn phải ngồi chung với cô thì cô lại không vui như thế. Thật là khốn nạn! Đặng Quốc Khánh khốn nạn! Hướng Dương lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng vẫn là không thể giải tỏa được hết sự khó chịu này. Cô túm lấy điện thoại trên đầu giường, gửi tín hiệu cầu cứu tới đồng bọn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[hướng dương hotface: đại tiên nữ! cấp cứu tiểu tử một chuyến!]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[nasfastyy: nói]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[hướng dương hotface: lớp phó kỷ luật cảm thấy vui vẻ vì không phải ngồi chung với tớ nữa huhu (icon khóc huhu x3)]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[nasfastyy: còn phải nói, không thấy người ta miễn cưỡng ngồi chung với đứa tăng động như cậu à?]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[hướng dương hotface: cậu là bạn thân tớ hay của Đặng Quốc Khánh vậy!]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[nasfastyy: mình quen nhau à bạn? Nhưng hôm nay có cú nổ gì mà cậu nhắc tới cậu ta vậy?]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hướng Dương uất nghẹn trước phản ứng của Phương Nam, cô đành thuật lại từng chi tiết không thiếu một mảnh nào cho Phương Nam nghe. Nghe xong cả hai đều rời vào khoảng lặng đáng sợ. Trên khung chat, Phương Nam cứ gõ rồi lại thôi, Hướng Dương cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cô rầu rĩ vùi mặt vào con gấu bông nằm bất động. Phải mất 5 - 10 phút sau, điện thoại của cô mới tinh lên một tiếng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
[nasfastyy: không lẽ… cái này chỉ là tớ phỏng đoán thôi nhé… Có lẽ nào Đặng Quốc Khánh thích cậu không?]Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đoạn tin nhắn khiến não bộ của Bùi Hướng Dương đóng băng trong phút chốc. Từng sự kiện như ùa về trong mắt cô. Quốc Khánh không thèm so đo với sự hơn thua của cô, thậm chí còn nghiêm túc nhắc nhở cô nên học đều các môn, Quốc Khánh đợi cô hoàn thiện bài tập mà ôm chồng vở tới nộp muộn cho giáo viên, Quốc Khánh thậm chí còn biết được khi nào cô tự làm bài, khi nào cô đi chép bài của bạn học. Quốc Khánh mỉm cười, Quốc Khánh còn xoa đầu cô, Quốc Khánh nói với cô nhiều hơn 3 câu trong một ngày, Quốc Khánh trêu trọc cô. Nghĩ tới đây, mặt Hướng Dương chợt đỏ bừng lên, ai mà biết được trong trí tưởng tượng của học sinh cấp ba có bao nhiêu hình ảnh có thể xuất hiện chứ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô lại lăn qua lăn lại trên giường, lần này không phải là vì ức chế mà là vì cô… ngại ngùng. Nghĩ một lúc, Hướng Dương mở điện thoại, truy cập vào trang cá nhân của Quốc Khánh, bắt đầu công cuộc của một người theo dõi. Nhắc mới nhớ, do cô hướng ngoại, thường xuyên kết bạn khắp nơi, ai gửi lời mời cô cũng chấp nhận, nhưng cô không thể nhớ được cô và lớp phó đại nhân đã kết bạn với nhau từ khi nào, chỉ nhớ có lần khi cô quên vở bài tập liền nhắn tin báo cho cậu để năn nỉ cho cô nộp vào buổi hôm sau. Từ khi đó tới giờ cũng đã mấy tháng, tài khoản cá nhân của Đặng Quốc Khánh cũng không đăng gì nhiều, chỉ vỏn vẹn vài bài share về trường và video giải đề. Quả là nhàm chán. Đột nhiên cô lại nhìn thấy một bài share lạ kỳ, ở đó có ghi “Nhớ mãi dáng vẻ tươi cười của cậu hôm ấy”, thời gian là khi mới nhập học.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net