Thông tin chương 2: Chương 2
Tên truyệnKết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiGia Đình, Hiện Đại, Ngôn Tình
Số chương8
Chương số2
Tiêu đề chươngChương 2
Tóm tắt chương4Tôi liếc mắt nhìn về phía tủ giày ở cửa ra vào, bó hoa hồng rực rỡ cùng hộp quà được anh tiện tay đặt lên đó.Ồ, cãi nhau với Hạ Vân cả ngày, mệt rồi sao?Về nhà nghỉ ngơi à?“Ba ơi, mẹ nhớ ba lắm đó.”C...

Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh: Chương 2

4Tôi liếc mắt nhìn về phía tủ giày ở cửa ra vào, bó hoa hồng rực rỡ cùng hộp quà được anh tiện tay đặt lên đó.Ồ, cãi nhau với Hạ Vân cả ngày, mệt rồi sao?Về nhà nghỉ ngơi à?“Ba ơi, mẹ nhớ ba lắm đó.”Cầu Cầu sà vào lòng Lục Thành, líu lo nói mấy câu ngọt như mía lùi.Anh bật cười, ánh mắt mang theo hàm ý khó đoán nhìn tôi.Câu nói là dành cho con, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người tôi không rời.“Mẹ nhớ ba à?”“Vậy sao không tự nói với ba, còn phải nhờ Cầu Cầu chuyển lời?”Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, tôi bắt đầu thấy không tự nhiên, ánh nhìn hơi lảng đi.Sau đó tôi ho nhẹ một tiếng, vội vàng bước đến, ôm thằng bé lại từ lòng anh.Tôi mỉm cười nói với con:“Trẻ con nói linh tinh, con đừng để bụng.”Thấy Cầu Cầu còn định mở miệng, tôi vội giơ tay khẽ đặt lên môi bé, ra hiệu bằng ánh mắt.Thằng bé thông minh, hiểu ý tôi ngay lập tức.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Đôi mắt to tròn chớp chớp đầy nghi hoặc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Như thể đang hỏi, tại sao mẹ không chịu thừa nhận?Trời cũng đã khuya, tôi bế con về phòng.Không lâu sau, bé ngủ, còn tôi cũng lim dim theo.Tôi nhẹ nhàng rón rén bước ra khỏi phòng, nhìn thấy phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.Lưỡng lự một lúc rồi tôi vẫn quyết định đi vào.Lục Thành đang đứng ngoài ban công hút thuốc, ánh lửa lập lòe trong làn khói mờ.Nghe thấy tiếng động sau lưng, anh tiện tay với lấy một chiếc hộp nhỏ từ bàn trà, ném về phía tôi.“Quà sinh nhật, xem thử có thích không?”Tôi cúi đầu nhìn hộp quà, giọng hơi lạ lạ:“Là món anh đấu giá ở buổi đấu giá nhà họ Chu đúng không?”Có lẽ biểu cảm tôi quá rõ ràng, anh khẽ nhíu mày nhìn tôi, hơi nghi hoặc:“Ừ, đúng rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sao vậy?”Tôi bật cười.Trước đó, khi dự tiệc cùng mấy quý bà, phu nhân nhà họ Chu cứ nháy mắt ra hiệu với tôi đầy ẩn ý, kể rằng Lục Thành đã đấu giá hai món tại buổi đấu giá.Một là một chiếc vòng ngọc bình thường.Một là bộ trang sức trị giá 9 triệu 990 ngàn tệ.Bà ta còn nói, tháng sau là sinh nhật tôi, chắc chắn bộ trang sức đắt tiền đó là quà anh chuẩn bị tặng tôi.Mà giờ, anh đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.Vậy thì bộ trang sức kia… đã dành cho ai, rõ ràng không cần nói.Tôi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, không nói một lời, quay người bước đi.Còn chưa đi được bao xa thì bị anh bất ngờ bế bổng lên.Anh siết lấy eo tôi, đặt thẳng tôi ngồi lên bàn.Hai tay chống hai bên người tôi, đôi mắt đen thẳm khóa chặt lấy ánh mắt tôi.Rồi anh cúi sát xuống, chóp mũi chạm vào mũi tôi.Dù khóe môi mang theo ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình bị ép đến tận chân tường.“Sao thế, khó chịu đến vậy à?”“Hay là... cha ruột của con trai em quay về rồi?”5Tôi gần như không thể tin được những gì anh vừa nói ra.Rõ ràng anh là người hiểu rõ nhất, bốn năm trước, vì Cầu Cầu tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.Đã bao lần đứng bên bờ vực từ bỏ.Mà người cha sinh học của Cầu Cầu, lại luôn là cái gai trong lòng tôi.Vậy mà bây giờ anh lại cố tình xé rách vết thương đó, rồi rắc thêm muối vào.Tôi theo bản năng siết chặt lấy vạt áo sơ mi bên hông anh, càng siết càng chặt.Cả người run rẩy.Cuối cùng anh là người chịu thua trước, cúi người ôm lấy eo tôi, áp mặt vào hõm cổ tôi.Giọng trầm thấp, nghèn nghẹn:“Anh xin lỗi, là anh lỡ lời.”Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua tấm kính, chiếu lên vai anh, chiếc áo vest màu bạc phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ.Máu trong người tôi cũng dần dần lắng lại.Tôi nhắm mắt, đẩy đầu anh ra.Những lời này tôi đã nghĩ trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nói ra lại khó khăn đến lạ.“Lục Thành, chúng ta… ly hôn đi.”Cơ thể anh cứng lại trong thoáng chốc.Anh nhìn tôi rất sâu:“Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”Tôi muốn bật cười Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

— còn cần phải suy nghĩ nữa sao?Không phải chính anh đã ép tôi phải là người mở miệng nói ra điều này ư?Anh đứng thẳng dậy, chỉnh lại nếp gấp trên tay áo, rồi cầm lên chiếc kính gọng kim loại bạc trên bàn.Sự dịu dàng trong mắt anh đã biến mất, thay vào đó là ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu qua lớp tròng kính.“Còn Cầu Cầu…”Anh dừng lại một chút, rồi nhếch môi cười nhẹ:“Có lẽ… quyết định này của em là đúng.”Tôi không nói gì.Với một cặp đôi vốn sớm muộn cũng ly hôn, chia tay càng sớm càng tốt cho đứa trẻ.Cầu Cầu còn nhỏ, trí nhớ chưa sâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Dù có yêu thích người cha kế này đến đâu, theo thời gian rồi cũng sẽ quên sạch.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nhưng nếu để muộn thêm vài năm… chưa chắc còn dễ dàng như vậy.Coi như dừng lại đúng lúc.Tôi quay mặt đi, muốn bước xuống khỏi bàn, nhưng chiếc bàn làm việc của anh khá cao, chân tôi không chạm tới đất.Anh lại đứng chắn ngay phía trước, không nhúc nhích.Anh về lâu như vậy rồi, chẳng phải nên đi mà ở bên người bạch nguyệt quang của anh sao?Tôi bực mình, giơ chân đá nhẹ vào ống quần anh.Cười cười nhìn anh:“Làm ơn tránh ra một chút.”Anh cúi đầu liếc nhìn, sau đó hơi nhíu mày.Tôi bĩu môi lườm.Biết rồi, biết rồi, làm bẩn quần âu của anh rồi đấy, vậy thì tránh ra nhanh đi!Không ngờ, tôi bị anh bất ngờ bế bổng lên, siết chặt ở phần eo rồi đặt xuống đất.Dù động tác rất nhanh, nhưng cảm giác nơi bàn tay anh vẫn còn in trên da thịt tôi.Tôi ngẩng đầu nhìn anh lui lại vài bước, giữ một khoảng cách an toàn.Khiến tôi chẳng thể nói thêm được gì.Ánh mắt anh rơi xuống chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn, khẽ nheo mắt.Sau đó anh vươn tay mở ra, lấy thứ bên trong, giữ lấy cổ tay tôi rồi cứng rắn đeo vào.Là một chiếc vòng ngọc.Anh ngắm nghía một lúc, mới chậm rãi nói:“Cũng đẹp đấy.”“Còn hơn mấy cái vòng đầy kim cương vụn.”Tôi nhíu mày nhìn anh đầy nghi ngờ.Đây là đang… mỉa mai tôi sao?Trưa nay, cùng lúc nhận được thiệp mời, còn có một chiếc vòng tay nạm đầy kim cương vụn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi chỉ liếc một cái, rồi tiện tay đặt luôn lên bàn trà trong phòng khách.Chắc anh đã thấy và hiểu lầm rằng tôi mua nó.Lúc đầu tôi còn không hiểu, người phụ nữ kia gửi vòng tay đó là có ý gì.Giờ thì rõ rồi vị tiểu thư bạch nguyệt quang đó muốn dùng kim cương vụn để ám chỉ tôi là chim sẻ chiếm tổ phượng hoàng, chỉ xứng đeo thứ rẻ tiền?Thật nực cười.Hai người này đúng là trời sinh một cặp não bộ giống nhau đến kỳ lạ.Ban đầu tôi không định nhận quà sinh nhật của anh.Nhưng ai mà chẳng có chút tự tôn.Bạch nguyệt quang của anh đã khó chịu với tôi như thế, thì tôi giữ lại chiếc vòng này thì sao?Ngày mai tôi sẽ bán nó, mua cả đống kim cương vụn tặng lại cho Lục Thành.Tôi lắc nhẹ cổ tay, để chiếc vòng phát ra ánh sáng, mỉm cười đầy ẩn ý nhìn anh.Sau đó sải bước rời khỏi phòng làm việc.Cánh cửa khẽ khàng khép lại sau lưng tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Không hiểu vì sao, tôi lại quay đầu nhìn lại một cái.Lục Thành đứng lặng trong vùng sáng tối đan xen, lặng lẽ dõi theo tôi.Trái tim tôi… bỗng đau nhói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net