Thông tin truyện: Khi Hiền Lành Hóa Dao Sắc
Tiêu đềKhi Hiền Lành Hóa Dao Sắc
Mô tảMẹ tôi mất vì ung thư. Chưa kịp nguôi ngoai, các bác đã thi nhau xỉa xói: “Bệnh đấy có chữa được đâu, tốn tiền vô ích.” Ba đỏ mắt yêu cầu họ im lặng, nhưng càng nói, họ càng quá quắt: “Chỉ đẻ được mỗi đứa con gái, cưới cô ta đúng là lỗ to.” Bà nội thêm dầu vào lửa: “Con gái dì Vương nhà sát vách ngoan lắm đấy, thử làm quen xem sao.” Bác Cả lạnh lùng: “Sau này ai lo cho ba mẹ? Thuê giúp việc á, chẳng ăn thua đâu.” Bác Hai bồi thêm: “Thuê gì, chẳng phải có sẵn người rồi còn gì.” Ánh mắt họ dồn về phía tôi. Nhưng tôi không phải mẹ tôi – nhẫn nhịn, cam chịu. Tôi đứng dậy, kéo cả đám họ lăn xuống cầu thang. Khi mở mắt, tôi thấy mẹ đang ngồi đối diện, nhẹ nhàng gói từng chiếc sủi cảo.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem3,167
Số chương16
Thể loạiHiện Đại

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 110/7/20252010
Chương 2Chương 210/7/20252480
Chương 3Chương 310/7/20252420
Chương 4Chương 410/7/20252350
Chương 5Chương 510/7/20252210
Chương 6Chương 610/7/20252160
Chương 7Chương 710/7/20252000
Chương 8Chương 810/7/20251870
Chương 9Chương 910/7/20251950
Chương 10Chương 1010/7/20251820
Chương 11Chương 1110/7/20251880
Chương 12Chương 1210/7/20251850
Chương 13Chương 1310/7/20251690
Chương 14Chương 1410/7/20251700
Chương 15Chương 1510/7/20251540
Chương 16Chương 1610/7/20251760
Khi Hiền Lành Hóa Dao Sắc

Khi Hiền Lành Hóa Dao Sắc

Khi Hiền Lành Hóa Dao Sắc
3167
Lượt xem
16
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
21:21 03/10/2025

Mô tả

Mẹ tôi mất vì ung thư. Chưa kịp nguôi ngoai, các bác đã thi nhau xỉa xói:

“Bệnh đấy có chữa được đâu, tốn tiền vô ích.”

Ba đỏ mắt yêu cầu họ im lặng, nhưng càng nói, họ càng quá quắt:

“Chỉ đẻ được mỗi đứa con gái, cưới cô ta đúng là lỗ to.”

Bà nội thêm dầu vào lửa: “Con gái dì Vương nhà sát vách ngoan lắm đấy, thử làm quen xem sao.”

Bác Cả lạnh lùng: “Sau này ai lo cho ba mẹ? Thuê giúp việc á, chẳng ăn thua đâu.”

Bác Hai bồi thêm: “Thuê gì, chẳng phải có sẵn người rồi còn gì.”

Ánh mắt họ dồn về phía tôi. Nhưng tôi không phải mẹ tôi – nhẫn nhịn, cam chịu.

Tôi đứng dậy, kéo cả đám họ lăn xuống cầu thang.

Khi mở mắt, tôi thấy mẹ đang ngồi đối diện, nhẹ nhàng gói từng chiếc sủi cảo.