Thông tin truyện: Khổ Qua Nhân Thịt
Tiêu đềKhổ Qua Nhân Thịt
Mô tảĐêm khuya thanh vắng, dưới bóng trăng lờ mờ của những ngày cuối tháng, có người nhìn thấy trên cành cây bên miệng giếng có một bóng người nữ đang treo cô trên cành cây thõng người xuống người xuống. Nhưng khi người kia đi tới gần thì cái bóng nọ đột nhiên đứt dây rơi xuống giếng. Người kia cũng không hóng chuyện, vì vậy quay lưng muốn đi tiếp. Thế nhưng khi người kia vừa quay lưng đi thì cái bóng lại treo lên cây như cũ. Người kia cũng rất là rảnh rỗi, cứ trêu đùa với cái bóng treo cổ mãi, làm cho cái bóng cứ lập đi lập lại động tác nhiều lần. Người kia là Đạt, một người không bình thường ở nơi này, anh ta làm nghề sông nước, cho nên những chuyện như thế này đã trải qua rất nhiều. Ban đầu anh ta còn sợ mất cả mật, nhưng dần dà cũng thành quen, xem như “người ta” buồn chán muốn chơi đùa với mình một chút mà thôi.  Những ngày giáp tết, chim cuốc về bên bờ sông kêu nhan nhản. Cái nơi này vốn là một cái cồn nhỏ nổi giữa dòng chảy của con sông lớn, mỗi khi đêm về là âm thanh im lặng như tờ, nếu như không có chim kêu dế hát thì ũng chỉ nghe tiếng sóng đánh vào bờ mỗi khi có gió hơi lớn mà thôi.  Đạt sinh ra và lớn lên tại nơi này, anh rất yêu quý nó, rất thích cuộc sống của hiện tại. Những tưởng đâu sự yên bình sẽ mãi ở với nơi này, nhưng cũng có một ngày sự yên bình đó dần mất đi chỉ bởi vì những đố kị, tham lam, ham muốn của con người.    “Mẹ, bữa nay anh Hùng đi về đất liền rồi, con đem đồ ăn qua đây ăn cơm chung với mẹ cho đỡ buồn.” Hôm nay là ngày hai mươi lăm tết, nhưng Hoa đã có món khổ qua nhồi thịt. Trong bữa cơm, bà Tam có hỏi con gái sao mới hôm nay đã nấu món này sớm vậy thì Hoa chỉ nói là cô muốn ăn nên nấu. Bà Tám cũng không nghĩ nhiều, trong bữa cơm còn ăn rất ngon miệng, một mình bà ăn hết hai trái khổ qua, bà còn cảm thấy món này hình như là ngon hơn rất nhiều so với trước đây vẫn làm, vì vậy bà hỏi Hoa: “Món này con nấu kiểu gì vậy, mẹ ăn thấy lạ miệng mà ngon lắm. Mấy bữa nữa tết con qua chỉ mẹ làm với.” Hoa chợt chần chừ rồi cười cười nói: “Thật ra con nấu cũng bình thường, chỉ là cho thêm ít gia vị đặc biệt vô thôi. Mẹ nấu làm chi cho mắc công, đợi tới hôm đó con nấu nhiều rồi đem qua cho mẹ.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem4,469
Số chương28
Thể loạiKinh Dị, Linh Dị

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 112/4/20253050
Chương 222/4/20251400
Chương 332/4/20252140
Chương 442/4/20251870
Chương 552/4/20251780
Chương 662/4/20251400
Chương 772/4/20251710
Chương 882/4/20251510
Chương 992/4/20251210
Chương 10102/4/20251840
Chương 11112/4/20252020
Chương 12122/4/2025780
Chương 13132/4/20251900
Chương 14142/4/20251880
Chương 15152/4/20251780
Chương 16162/4/20251270
Chương 17172/4/20251210
Chương 18182/4/20251920
Chương 19192/4/20251280
Chương 20202/4/20251530
Chương 21212/4/20251570
Chương 22222/4/20251320
Chương 23232/4/20251500
Chương 24242/4/2025510
Chương 25252/4/20251450
Chương 26262/4/2025880
Chương 27272/4/20251580
Chương 28Cuối2/4/20252400
Khổ Qua Nhân Thịt

Khổ Qua Nhân Thịt

Khổ Qua Nhân Thịt
4469
Lượt xem
28
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:13 02/04/2025

Mô tả

Đêm khuya thanh vắng, dưới bóng trăng lờ mờ của những ngày cuối tháng, có người nhìn thấy trên cành cây bên miệng giếng có một bóng người nữ đang treo cô trên cành cây thõng người xuống người xuống. Nhưng khi người kia đi tới gần thì cái bóng nọ đột nhiên đứt dây rơi xuống giếng.

Người kia cũng không hóng chuyện, vì vậy quay lưng muốn đi tiếp. Thế nhưng khi người kia vừa quay lưng đi thì cái bóng lại treo lên cây như cũ. Người kia cũng rất là rảnh rỗi, cứ trêu đùa với cái bóng treo cổ mãi, làm cho cái bóng cứ lập đi lập lại động tác nhiều lần. Người kia là Đạt, một người không bình thường ở nơi này, anh ta làm nghề sông nước, cho nên những chuyện như thế này đã trải qua rất nhiều. Ban đầu anh ta còn sợ mất cả mật, nhưng dần dà cũng thành quen, xem như “người ta” buồn chán muốn chơi đùa với mình một chút mà thôi. 

Những ngày giáp tết, chim cuốc về bên bờ sông kêu nhan nhản. Cái nơi này vốn là một cái cồn nhỏ nổi giữa dòng chảy của con sông lớn, mỗi khi đêm về là âm thanh im lặng như tờ, nếu như không có chim kêu dế hát thì ũng chỉ nghe tiếng sóng đánh vào bờ mỗi khi có gió hơi lớn mà thôi. 

Đạt sinh ra và lớn lên tại nơi này, anh rất yêu quý nó, rất thích cuộc sống của hiện tại. Những tưởng đâu sự yên bình sẽ mãi ở với nơi này, nhưng cũng có một ngày sự yên bình đó dần mất đi chỉ bởi vì những đố kị, tham lam, ham muốn của con người. 

“Mẹ, bữa nay anh Hùng đi về đất liền rồi, con đem đồ ăn qua đây ăn cơm chung với mẹ cho đỡ buồn.”

Hôm nay là ngày hai mươi lăm tết, nhưng Hoa đã có món khổ qua nhồi thịt. Trong bữa cơm, bà Tam có hỏi con gái sao mới hôm nay đã nấu món này sớm vậy thì Hoa chỉ nói là cô muốn ăn nên nấu. Bà Tám cũng không nghĩ nhiều, trong bữa cơm còn ăn rất ngon miệng, một mình bà ăn hết hai trái khổ qua, bà còn cảm thấy món này hình như là ngon hơn rất nhiều so với trước đây vẫn làm, vì vậy bà hỏi Hoa: “Món này con nấu kiểu gì vậy, mẹ ăn thấy lạ miệng mà ngon lắm. Mấy bữa nữa tết con qua chỉ mẹ làm với.”

Hoa chợt chần chừ rồi cười cười nói: “Thật ra con nấu cũng bình thường, chỉ là cho thêm ít gia vị đặc biệt vô thôi. Mẹ nấu làm chi cho mắc công, đợi tới hôm đó con nấu nhiều rồi đem qua cho mẹ.”