3.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có lẽ Lục Liễm đã biết được những gì tôi nói, nên ngay sáng hôm sau hùng hổ tới phòng bệnh, mày cau chặt hỏi tội tôi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Hòa Hòa, sao em có thể nói những lời như thế chứ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tô Đường vốn muốn tới thăm em, lại vô tình nghe được lời em nói, từ hôm qua đến giờ đều nhốt mình trong phòng nhất quyết không chịu ăn gì kia kìa!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi không đáp, chỉ cặm cụi nhìn điện thoại trong tay. Lục Liễm thấy tôi giả điếc thì tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng thật may là hắn không còn nói thêm lời nào nữa, đỡ ồn ào đi bớt bao nhiêu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng Vân Hòa chẳng thể ngờ tới, Lục Liễm lại đột ngột giật lấy điện thoại trong tay cô, gầm lên giận dữ:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cô đang gian díu với thằng nào mà dám phớt lờ tôi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn tới giao diện điện thoại đang sáng của cô, Lục Liễm sửng sốt trong giây lát, nhíu mày dò hỏi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sao cô lại xóa số liên lạc khẩn cấp đi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vân Hòa cười nhạt, nhẹ nhàng như không mà nói:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Để lại những thứ vô giá trị làm gì?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nếu tôi gọi cho anh, anh sẽ tới cứu tôi sao?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tất..”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lời còn chưa kịp dứt, Lục Liễm đã ngay lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt bất chợt tái nhợt, đôi mắt cũng vô thức mà cụp xuống, đầy né tránh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sao không nói tiếp?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bởi vì chính thằng khốn nạn như anh cũng biết rõ…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sẽ không, anh sẽ không làm thế, đúng không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Giống như lúc đó, anh sẽ không làm thế…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tự tay xé rách vết thương khiến cô đau đớn khôn cùng, hốc mắt đỏ lên chua xót, những giọt lệ doanh tròn. Cô ôm ngực mình, cảm giác đau đớn quằn quại trong lòng hệt như cảm giác cơ thể bị xé rách, m á u t h ị t đầm đìa hôm ấy. Những tiếng nức nở thoát ra khỏi cổ họng, cô cắn chặt môi cố kìm nén nước mắt. Đến khi bình tĩnh lại, đôi mắt cô đã đỏ hoe, trong ánh mắt chứa đầy hận ý, ngước lên nhìn hắn:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Lục Liễm, anh có biết lúc đó, tôi đã mang thai mấy tháng rồi không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh có biết cảm giác khi mất đi đứa bé… nó đau đớn đến mức nào không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặt Lục Liễm ngay tức khắc trắng bệch, như không còn một giọt m á u mà ngã phịch xuống nền đất, mắt trợn to đầy đau đớn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“2 tháng, đứa bé đã được hai tháng rồi…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Con của tôi, bảo bảo của tôi… m á u mủ của tôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi yêu nó như thế…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi đã đợi nó bảy năm… bảy năm rồi! Bảy năm ròng rã…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vân Hòa không kìm được mà phát ra những tiếng nấc nghẹn, cô không kìm được mà tự cào cấu khuôn mặt mình, những sợi tóc đen nhánh suôn dài lại bị cô giật đứt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Con của tôi…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Con của tôi c h ế t rồi… c h ế t rồi… c h ế t thật rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vân Hòa bỗng nhiên bật cười như điên như dại, nhưng trên khuôn mặt lại giàn dụa nước mắt, giọng nói từ nghẹn ngào lẩm bẩm đến điên cuồng gào thét, trong đôi mắt long sòng sọc đầy tia m á u là hận thù không thể giấu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Rốt cuộc là tôi đã làm gì?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tôi đã làm gì?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao mấy người hại cướp đứa bé đi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao… mấy người lại cướp đứa bé khỏi tôi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tất cả là do mấy người h ạ i c h ế t nó!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tất cả là tại mấy người!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao người c h ế t không phải mấy người!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vài y tá nam trực ca theo tiếng hét của cô ùa vào, vội vã giữ chặt thân thể cô. Vân Hòa lúc bấy giờ đầu tóc bù xù, trên mặt có vệt m á u, trong ánh mắt ấy ẩn chứa tuyệt vọng cùng phẫn nộ đan xen.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lục Liễm lúc bấy giờ đã sợ đến mềm nhũn cả người, bị người ta kéo ra ngoài như kéo một bao cát rỗng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đến tận giây phút đó, người vợ từng đầu ấp tay gối, luôn dịu dàng như nước, trước nay chưa từng biết nói một lời trách móc nào với hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt mở to, gào thét điên loạn:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Rõ ràng nó cũng là con anh mà?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao anh lại không cần nó?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao lại bỏ rơi nó?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao lại làm hại nó?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tại sao các người lại h ạ i con tôi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vân Hòa nhìn vào khuôn mặt ráo hoảnh, không có một giọt nước mắt của hắn, nỗi hận trong lòng ngày càng sâu sắc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net