Thông tin truyện: Là sao trời, là trăng sáng
Tiêu đềLà sao trời, là trăng sáng
Mô tảTôi là con gái nuôi của Tịch gia. Vào sinh nhật mười tám tuổi, mẹ nuôi hỏi tôi có điều ước gì.  Tôi liếc nhìn anh trai nuôi – Tịch Hi Thần – đang ngồi bên cạnh, khẽ cười: “Con muốn đi du học.” Mẹ nuôi rất hài lòng, xoa đầu tôi khen ngoan.  Bà dường như không nhìn thấy nắm tay siết chặt và ánh mắt u ám của Tịch Hi Thần. Ngày tôi xuất ngoại, trời đổ mưa rất to.  Chiếc máy bay gặp sự cố, ai cũng nghĩ tôi đã chết.  Nhưng họ không biết rằng… tôi chưa từng bước lên đó. Mãi về sau tôi mới hay tin, ngày hôm đó, trên đường đến sân bay, Tịch Hi Thần gặp tai nạn xe cộ và mất trí nhớ. Năm năm sau, trong lúc làm thêm công việc lái xe thuê, tôi lại tình cờ gặp anh. Anh không nhớ tôi. Nhưng khi tôi đưa anh về đến nhà, chuẩn bị xuống xe thì bất chợt bị kéo lại. Đôi mắt anh thâm trầm, tối tăm như vực sâu: “Chúng ta… có quen nhau không?” Tim tôi bỗng chốc thắt lại. “...Không quen.”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem1,831
Số chương6
Thể loạiNgôn Tình, Hiện Đại, Chữa Lành, Tổng Tài, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1C12/4/20253190
Chương 2C22/4/20253270
Chương 3C32/4/20252860
Chương 4C42/4/20252850
Chương 5C52/4/20253060
Chương 6C62/4/20253080
Là sao trời, là trăng sáng

Là sao trời, là trăng sáng

Là sao trời, là trăng sáng
1831
Lượt xem
6
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
14:14 02/04/2025

Mô tả

Tôi là con gái nuôi của Tịch gia.

Vào sinh nhật mười tám tuổi, mẹ nuôi hỏi tôi có điều ước gì. 

Tôi liếc nhìn anh trai nuôi – Tịch Hi Thần – đang ngồi bên cạnh, khẽ cười: “Con muốn đi du học.”

Mẹ nuôi rất hài lòng, xoa đầu tôi khen ngoan. 

Bà dường như không nhìn thấy nắm tay siết chặt và ánh mắt u ám của Tịch Hi Thần.

Ngày tôi xuất ngoại, trời đổ mưa rất to. 

Chiếc máy bay gặp sự cố, ai cũng nghĩ tôi đã chết. 

Nhưng họ không biết rằng… tôi chưa từng bước lên đó.

Mãi về sau tôi mới hay tin, ngày hôm đó, trên đường đến sân bay, Tịch Hi Thần gặp tai nạn xe cộ và mất trí nhớ.

Năm năm sau, trong lúc làm thêm công việc lái xe thuê, tôi lại tình cờ gặp anh.

Anh không nhớ tôi. Nhưng khi tôi đưa anh về đến nhà, chuẩn bị xuống xe thì bất chợt bị kéo lại. Đôi mắt anh thâm trầm, tối tăm như vực sâu:

“Chúng ta… có quen nhau không?”

Tim tôi bỗng chốc thắt lại.

“...Không quen.”