Gió đêm im ắng, bầu trời đen kịt, đây là khoảnh khắc yên tĩnh nhất trong ngày.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một tiếng móng ngựa sắc lạnh đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh trước cửa Quốc công phủ, một bóng người mặc áo đỏ sẫm từ trong bóng tối xông vào vùng sáng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thị vệ lập tức tiến lên nhận lấy dây cương, bóng người cao lớn thẳng tắp từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thong thả bước vào cổng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đôi mày hắn như được ngưng tụ băng tuyết, trên gương mặt thoát tục không hề có một chút niềm vui của đêm tân hôn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vừa đi dọc theo hành lang vào trong, hắn vừa ra lệnh cho thị vệ: “Phái người đến Lĩnh Nam, tìm một cây Hà Thủ Ô hoang dã. Nhớ kỹ, nhất định phải là loại lâu năm mọc trong rừng sâu, phải nhanh lên!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thị vệ nhận lệnh rồi đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Quản gia đón hắn đi vào trong, thấy hắn rẽ về phía thư phòng, lập tức loạng choạng chạy lại: “Ấy ấy, Thế tử gia, đêm nay là đêm tân hôn đại hỷ của người, người có phải nên đến chính phòng không ạ...”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Yến Linh dừng bước, đôi mắt sâu thẳm thoáng qua chút hỗn loạn, vì lo lắng cho bệnh tình của ngoại tổ mẫu nên suy nghĩ quá tập trung, hắn vậy mà quên mất đêm nay là đêm tân hôn. Im lặng một lát, hắn rẽ về phía Minh Hy đường, đến cửa, ánh đèn vàng vọt mở ra một khoảng không gian trong đêm tối, hai bà tử gác cửa đang ngồi trên ngưỡng cửa ngủ gật. Yến Linh dừng bước dưới gốc cây quế hoa ngoài sân, bóng dáng tuấn mỹ của hắn ẩn trong bóng tối, đang định lên tiếng cho người thông báo thì nghe thấy một giọng nói xa lạ từ trong vọng ra: “Phu nhân đã ngủ rồi, đã qua nửa giờ Sửu, đêm khuya sương nặng, các vị ma ma hãy đến phòng sau nghỉ ngơi đi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Yến Linh nghe những lời này, gương mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào. Hắn đứng lại một lát, rồi quay đầu đi về phía thư phòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
...Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ninh Yến có kén giường nên cả đêm ngủ không được yên giấc, sáng sớm nàng mở đôi mắt đầy mờ mịt nhìn tấm màn giường xa lạ, còn không biết mình đang ở đâu. Ngẩn ra một lúc, sau đó nàng mới nhận ra mình đã xuất giá, chuyện đêm qua lướt qua trong đầu như đèn kéo quân, trong lòng bất chợt dâng lên vài phần hoang mang.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sống ở Ninh gia mười mấy năm, phụ thân không thương, trưởng bối không yêu nên nàng đã quen với việc bị ghẻ lạnh, trong lòng đã không còn gợn sóng, đến Yến Quốc Công phủ cùng lắm thì lại làm người vô hình một lần nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sắp xếp lại tâm tư trong lòng, nàng cất tiếng gọi Như Sương và Như Nguyệt vào hầu hạ, tắm rửa thay một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm ra ngoài, trời đã sáng hẳn, Như Nguyệt bưng lên một lồng bánh bao, Ninh Yến ăn mấy cái cho no bụng, rồi hỏi: “Thế tử đâu?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Như Sương cúi đầu lẩm bẩm nói: “Thế tử đêm qua giờ Sửu mới về, đã ngủ lại ở thư phòng. Trời vừa tờ mờ sáng người đã luyện kiếm một lúc, bây giờ đã đến lầu các của Quốc công gia rồi ạ.” Như Sương đêm qua gần như không chợp mắt, sáng nay dậy sớm, tốn rất nhiều công sức mới dò hỏi được hành tung của Yến Linh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ninh Yến nghe xong vẻ mặt không chút gợn sóng, chỉ lau đi vết nước bên mép môi, đứng dậy đi ra ngoài: “Đi gọi Vinh ma ma đến, chúng ta cùng đến Dung Sơn đường.” Yến Quốc Công và kế thê Từ thị sống ở Dung Sơn đường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Như Nguyệt đỡ Ninh Yến ra khỏi phòng ngủ trong trước, Như Sương quay lại lấy một chiếc áo choàng, nhìn bóng lưng tú lệ thẳng tắp của cô nương nhà mình, hốc mắt đã ướt đẫm lệ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net