Thông tin chương 1: GIA SẢN
Tên truyệnLỜI HỨA
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiBàn Tay Vàng, Báo Thù, Dị Giới, Dị Năng, Đô Thị, Gia Đình, Hiện Đại, Kinh Dị, Linh Dị, Ngôn Tình, Sủng
Số chương13
Chương số1
Tiêu đề chươngGIA SẢN
Tóm tắt chươngÔng nội mất vào một buổi sáng se lạnh, khi sương còn giăng mờ trên những tán cây ngoài vườn. Cái chết của ông không quá bất ngờ—ông đã già yếu từ lâu, bệnh tật đeo bám, chỉ có điều không ai ngờ rằng ô...

LỜI HỨA: GIA SẢN

Ông nội mất vào một buổi sáng se lạnh, khi sương còn giăng mờ trên những tán cây ngoài vườn. Cái chết của ông không quá bất ngờ—ông đã già yếu từ lâu, bệnh tật đeo bám, chỉ có điều không ai ngờ rằng ông lại ra đi nhanh như vậy. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ giữa khu vườn rộng, mùi nhang khói quyện với mùi ẩm mốc của vách tường, tạo ra một thứ hương vị khó tả, vừa thiêng liêng, vừa nặng nề.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha tôi—con trai cả—mới là người gánh vác mọi thứ. Từ việc chăm lo thuốc thang, đưa ông nội đi viện, đến những ngày đêm ngồi bên giường, đút từng thìa cháo, lau từng giọt mồ hôi trên trán ông. Vậy mà... khi luật sư mở di chúc, tất cả như một cú đánh thẳng vào mặt gia đình tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi vẫn nhớ rõ giọng đọc đều đều của luật sư:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tôi để lại toàn bộ ruộng vườn, đất đai và tài sản của mình cho con trai út—Nguyễn Văn Ba."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Không một lời nhắc đến cha tôi. Không một lời dành cho mẹ tôi, người con dâu tận tụy. Không một chút gì cho tôi và em trai tôi, những đứa cháu mà ông từng cưng chiều.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Căn phòng lặng đi vài giây, rồi bùng nổ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ tôi bật khóc. Cha tôi không nói gì, chỉ siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe. Những người họ hàng xì xào, có người chặc lưỡi tiếc nuối thay, có kẻ lại cười khẩy đầy ẩn ý. Chú Ba thì sao? Chú chỉ nhếch mép cười, một nụ cười khiến tôi thấy ghê tởm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Là ý của tía, thì cứ theo vậy mà làm." Chú Ba nói, giọng tỉnh bơ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ tôi ngồi bệt xuống thềm nhà, đôi mắt hoe đỏ, tay run run vuốt lại góc khăn tang trên đầu. Cả ngày hôm nay, bà không nói gì nhiều, chỉ im lặng lo hương khói, lo tiếp khách, nhưng ai cũng thấy được nét hậm hực trên gương mặt bà. Đến khi người khách cuối cùng rời đi, mẹ mới bùng lên như ngọn lửa âm ỉ bấy lâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Bất công! Quá bất công!" Mẹ đập mạnh tay xuống mặt bàn gỗ, làm mấy chén trà cũ kêu lách cách. "Cha con lo cho ổng bao nhiêu năm, không ngày nào rời xa, vậy mà giờ ổng giao hết cho thằng Ba! Thằng đó đã làm được cái gì?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha tôi vẫn ngồi yên trên chiếc ghế tre, châm điếu thuốc, hít một hơi dài. Khói thuốc vấn vít trong không khí, rồi tan dần vào khoảng tối của căn nhà. Ông không nhìn mẹ, chỉ lặng lẽ thở ra, giọng trầm thấp:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Thôi kệ đi bà. Tía quyết vậy rồi thì mình làm sao cãi. Ngay từ đầu tôi cũng đâu mong ổng để lại cái gì."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ tôi quay phắt sang, mắt rực lửa:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Ông không nghĩ, nhưng tôi nghĩ! Ông có biết bao năm nay, ông cực khổ cỡ nào không? Ông có nhớ những đêm đưa ổng đi viện, một mình ông cõng ổng từ giường ra xe không? Bữa ổng sốt, ông thức trắng đêm đắp khăn, quạt mát cho ổng, rồi sáng lại vội vàng ra đồng làm tiếp. Mà giờ ổng để hết cho thằng Ba?!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha tôi vẫn điềm tĩnh, nhưng bàn tay cầm điếu thuốc khẽ siết lại. Một lát sau, ông mới cất giọng, chậm rãi:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Mình trọn phận làm con là được rồi, bà à. Đâu phải mình giúp tía vì muốn cái gì. Hồi đó, tía còn khỏe mạnh, tía thương thằng Ba hơn, tôi đã biết rồi. Có lẽ, trong lòng ổng, nó vẫn là thằng út nhỏ dại, cần chỗ nương tựa. Chuyện đã vậy rồi, mình giành giật làm chi?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ cười nhạt, nhưng trong tiếng cười ấy có nỗi uất nghẹn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Nó nhỏ dại? Nó cần nương tựa? Hừ! Ông quên rồi hả? Mấy năm nay nó có thèm về đâu, cũng không đoái hoài gì tới tía! Giờ thì hay rồi, vừa bước chân vô cửa đã thành chủ đất, chủ ruộng!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi đứng đó, lặng im nhìn hai người họ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ nói không sai. Chú Ba chưa từng bận tâm đến ông nội. Những năm ông bệnh nặng nhất, chú ấy chẳng có mặt. Vậy mà bây giờ, ruộng vườn lại thuộc về chú. Sao lại như vậy?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha tôi dụi tắt điếu thuốc, đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai mẹ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Bà đừng nghĩ nhiều nữa. Còn đất hay không, mình vẫn sống được. Mình không có ruộng, thì đi làm mướn, chẳng lẽ chết đói? Còn chuyện tía để lại di chúc vậy, mình cũng không thay đổi được nữa rồi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Mẹ gạt tay cha ra, đôi mắt vẫn đỏ ngầu. Bà không nói thêm gì, chỉ cúi xuống lau vội nước mắt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net