Tiêu đề | Lời Nguyền Chết Chóc |
---|---|
Mô tả | Sau vụ tai nạn, tôi chạy vào một quán trà sữa nhỏ cầu cứu. “Giúp tôi với, tôi… tôi bị tai nạn, có thể gọi xe cứu thương giúp tôi không?” Cơ thể đau đớn đến mức khó có thể chịu đựng được. Tuy nhiên, trong quán, không ai đáp lại tôi. Họ lạnh lùng nằm đó, mắt trắng dã, như những xác chết đã chết từ lâu. 1. Có phải đang quay phim không? Vì trong quán, các ly trà sữa và cà phê đều còn nóng, tỏa ra hơi ấm, rõ ràng là mới pha xong. Lò nướng vẫn đang nướng bánh, bánh thơm lừng. Tôi mạnh dạn đẩy cô gái đang nằm trên bàn. “Ê, các bạn, không sao chứ? Có phải đang quay phim không?” Tôi nghĩ mình đã lạc vào một đoàn phim nào đó. Cô gái không có phản ứng. Cô ấy yên lặng nằm đó, tay vẫn cầm miếng bánh ăn dở, trà sữa chảy ra từ miệng. Nhưng đôi mắt cô ấy hoàn toàn trắng dã. Tôi dùng tay xoa đầu mạnh để cố tỉnh lại. “Đừng diễn nữa, tôi bị tai nạn, điện thoại hỏng rồi, giúp tôi gọi cứu thương được không…” Tôi quay sang cầu cứu những người ngồi bàn bên, nhưng cũng không ai đáp lại. Cả quán ăn, mọi người đều tĩnh lặng như đã chết. Ánh mắt của họ rất đáng sợ, mắt họ trắng dã và không có hơi thở. Nếu không phải là trò đùa, không phải do đục thủy tinh thể, thì là những người chết không nhắm mắt. Mọi người trong quán ăn đều đã chết. Hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp, hoảng loạn, tôi co rúm lại. Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi muốn gọi báo cảnh sát, nhưng điện thoại bị vỡ trong tai nạn. Tôi không dám sờ vào điện thoại của người khác, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh đi đến quầy, nơi có một chiếc điện thoại cố định. Tôi vội vàng bấm số 110. “Xin chào, cảnh sát, tôi bị tai nạn, trong quán này có rất nhiều người chết… họ đều chết hết rồi, các anh nhanh đến đi!” “Được rồi, ông bình tĩnh lại, xin cho biết tên, số điện thoại và địa chỉ của ông.” “Tôi, tôi tên là…” Tôi bỗng dưng đứng hình. Tôi thậm chí không nhớ mình tên gì, chỉ nhớ là mình bị tai nạn. Tôi cố gắng xoa đầu cho tỉnh táo. “Tôi, tôi vừa bị tai nạn, hình như tôi quên mất tôi là ai rồi. Tóm lại, các anh có thể đến đây trước được không, có rất nhiều người chết…” “Phiền các anh gọi xe cứu thương, cảm ơn.” |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 97 |
Số chương | 10 |
Thể loại | Báo Thù, Hiện Đại, Huyền Huyễn, Kinh Dị, Linh Dị |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | Chương 1 | 17/4/2025 | 15 | 0 |
Chương 2 | Chương 2 | 17/4/2025 | 11 | 0 |
Chương 3 | Chương 3 | 17/4/2025 | 9 | 0 |
Chương 4 | Chương 4 | 17/4/2025 | 11 | 0 |
Chương 5 | Chương 5 | 17/4/2025 | 7 | 0 |
Chương 6 | Chương 6 | 17/4/2025 | 11 | 0 |
Chương 7 | Chương 7 | 17/4/2025 | 8 | 0 |
Chương 8 | Chương 8 | 17/4/2025 | 7 | 0 |
Chương 9 | Chương 9 | 17/4/2025 | 8 | 0 |
Chương 10 | Chương 10 | 17/4/2025 | 8 | 0 |

Lời Nguyền Chết Chóc

Mô tả
Sau vụ tai nạn, tôi chạy vào một quán trà sữa nhỏ cầu cứu.
“Giúp tôi với, tôi… tôi bị tai nạn, có thể gọi xe cứu thương giúp tôi không?”
Cơ thể đau đớn đến mức khó có thể chịu đựng được.
Tuy nhiên, trong quán, không ai đáp lại tôi.
Họ lạnh lùng nằm đó, mắt trắng dã, như những xác chết đã chết từ lâu.
1.
Có phải đang quay phim không?
Vì trong quán, các ly trà sữa và cà phê đều còn nóng, tỏa ra hơi ấm, rõ ràng là mới pha xong.
Lò nướng vẫn đang nướng bánh, bánh thơm lừng.
Tôi mạnh dạn đẩy cô gái đang nằm trên bàn.
“Ê, các bạn, không sao chứ? Có phải đang quay phim không?”
Tôi nghĩ mình đã lạc vào một đoàn phim nào đó.
Cô gái không có phản ứng.
Cô ấy yên lặng nằm đó, tay vẫn cầm miếng bánh ăn dở, trà sữa chảy ra từ miệng.
Nhưng đôi mắt cô ấy hoàn toàn trắng dã.
Tôi dùng tay xoa đầu mạnh để cố tỉnh lại.
“Đừng diễn nữa, tôi bị tai nạn, điện thoại hỏng rồi, giúp tôi gọi cứu thương được không…”
Tôi quay sang cầu cứu những người ngồi bàn bên, nhưng cũng không ai đáp lại.
Cả quán ăn, mọi người đều tĩnh lặng như đã chết.
Ánh mắt của họ rất đáng sợ, mắt họ trắng dã và không có hơi thở.
Nếu không phải là trò đùa, không phải do đục thủy tinh thể, thì là những người chết không nhắm mắt.
Mọi người trong quán ăn đều đã chết.
Hơi thở của tôi bắt đầu gấp gáp, hoảng loạn, tôi co rúm lại.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi muốn gọi báo cảnh sát, nhưng điện thoại bị vỡ trong tai nạn.
Tôi không dám sờ vào điện thoại của người khác, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh đi đến quầy, nơi có một chiếc điện thoại cố định.
Tôi vội vàng bấm số 110.
“Xin chào, cảnh sát, tôi bị tai nạn, trong quán này có rất nhiều người chết… họ đều chết hết rồi, các anh nhanh đến đi!”
“Được rồi, ông bình tĩnh lại, xin cho biết tên, số điện thoại và địa chỉ của ông.”
“Tôi, tôi tên là…”
Tôi bỗng dưng đứng hình.
Tôi thậm chí không nhớ mình tên gì, chỉ nhớ là mình bị tai nạn.
Tôi cố gắng xoa đầu cho tỉnh táo.
“Tôi, tôi vừa bị tai nạn, hình như tôi quên mất tôi là ai rồi. Tóm lại, các anh có thể đến đây trước được không, có rất nhiều người chết…”
“Phiền các anh gọi xe cứu thương, cảm ơn.”