Chương 1: Mất Đi Tất CảĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đêm khuya, cơn mưa tầm tã như muốn gột rửa tất cả mọi thứ trên thế giới này, thi thoảng trên bầu trời lại xẹt qua một tia chớp mang theo sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, cả thế giới cứ như bị phủ lên một tấm màn kỳ lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong căn phòng tối om không có một tia ánh sáng nào, tấm rèm cửa dày nặng ngăn cản hết tất cả ánh sáng nhàn nhạt ở phía bên ngoài khiến ánh sáng không lọt được một chút nào vào trong phòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trên chiếc giường cỡ siêu lớn trong phòng có hai người đang triền miên quấn quýt dây dưa không rời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những âm thanh lúc có lúc không trầm thấp tràn ngập xen lẫn với âm thanh ma xát vào nhau nhuộm một sắc xuân cho cả căn phòng, khiến cho đêm mưa trở nên trầm mặc một cách lạ thường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt cảm thấy cả người nóng như đang nằm trong lửa, đầu óc cô mơ hồ không thể nghĩ được cái gì, việc duy nhất cô có thể làm là nghe theo cảm xúc của cơ thể mình, đắm chìm theo từng đợt kích thích của cơ thể dưới sự xâm chiếm của người đàn ông phía trên người cô không tài nào thoát ra được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tiếng thở gấp trầm thấp của người đàn ông hoàn lẫn với tiếng rên nỉ non của cô trong đêm nay là dấu mốc đánh dấu bước ngoặt quan trọng nhất của cuộc đời cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chuyện này rất lâu về sau, cô vẫn ghi nhớ hết tất cả.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi thuốc đã hết hiệu quả, Giản Mạt tỉnh lại thì cảm giác cả người đau nhức như mới bị đè nghiền qua, đau đến mức cô cảm giác chỉ cần nhúc nhích một chút thôi là bản thân có thể vỡ vụn ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô từ từ nhấc tay lên, cắn môi thật chặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mũi cô đột nhiên cảm thấy cay xè, mắt cô cũng không khống chế được mà bắt đầu mờ đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bởi vì đang còn sợ hãi tột độ nên Giản Mạt cũng không để ý nhìn xem người đàn ông đang nằm ngủ ngay ngắn sau lưng cô là ai, cô cắn chặt răng xuống giường, nhặt từng chiếc áo chiếc quần lên mặc vào rồi sau đó vội vã bỏ đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sấm nổ đoàng một tiếng xẹt qua, Giản Mạt đi dưới màn mưa như người mất hồn, không nhanh sau đó, toàn thân cô đã ướt như chuột lột.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nước mắt cô lúc này đã rơi đầy mặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người ta đều nói trời mưa là lúc thích hợp nhất để khóc, chỉ cần bạn đứng dưới mưa là không ai có thể biết được sự yếu đuối của bạn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt hết khóc rồi lại cười, bộ dáng cô dưới ánh đèn đường cực kỳ thảm hại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô không biết mình đã về đến nhà như thế nào, nhìn thấy ánh đèn trong nhà cô lại thất thần một lúc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc cô ra khỏi khách sạn Sophia là đã gần sáng rồi cơ mà, đi lâu như thế rồi sao trong nhà vẫn còn sáng đèn chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt không dám vào nhà, cô cứ thế đứng đực ra trước cửa nhà như một pho tượng, nỗi đau trong lòng tạm thời lấn át đi nỗi đau cơ thể do người đàn ông kia gây ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cửa bỗng nhiên bật mở ra, Giản Mạt muốn trốn nhưng đã không kịp nữa rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu thư?” Người đi ra là dì Vương giúp việc trong nhà họ Giản. Lúc bà nhìn thấy Giản Mạt thì hơi ngẩn người ra một chút nhưng sau đấy thì vội vã đi lên phía trước: “Tiểu thư, cô đi đâu thế? Cả đêm gọi điện thoại cô cũng không nghe.” Giọng của bà gấp gáp: “Xảy ra chuyện rồi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong lòng Giản Mạt rớt “lộp bộp” hai tiếng, mí mắt cô khẽ giật giật, cô có chút đờ đẫn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dì Vương không chú ý đến bộ dạng thảm hại của Giản Mạt, bà cho rằng cô chỉ là không mang theo ô: “Tiên sinh ở công trường bị rơi xuống tầng đang cấp cứu trong bệnh viện. Điện thoại của thiếu gia không gọi được, điện thoại của cô cũng không gọi được. Phu nhân một mình ở trong bệnh viện, bệnh tim lại tái phát rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những gì dì Vương nói sau đó Giản Mạt đều không nghe rõ nữa, cô chỉ nghe đến mấy chữ “rơi xuống tầng”, trong đầu cô lúc đó nổ đoàng một tiếng liền trống rỗng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dì Vương thấy Giản Mạt bị dọa ngây ra, cũng không để ý đến những cái khác liền kéo tay cô về phía chiếc xe đang đỗ bên đường. Mãi đến khi Giản Mạt bị đẩy lên trên xe thì tư duy của cô mới quay lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không để ý đến chuyện mình vừa thất thân, Giản Mạt đưa ánh mắt run rẩy nhìn vào dì Vương: “Dì Vương, dì… dì…” Bởi vì quá sợ hãi mà cô không thể nói rõ từng chữ, cô đành hít một hơi thật sâu xuống rồi mới thở ra rồi nói: “Dì lúc nãy vừa nói gì cơ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tài xế là chồng của dì Vương, gọi là chú Hải, ông nhìn Giản Mạt qua kính chiếu hậu, sắc mặt nghiêm trọng cẩn thận lái xe đi đến bệnh viện.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sắc mặt của dì Vương lại càng nghiêm trọng hơn, thấp giọng nói: “Công trường xảy ra chuyện, nói là tiên sinh bị xảy ra tai nạn rơi lầu ngoài ý muốn, bây giờ đang cấp cứu. Phu nhân đến bệnh viện rồi thì nghe nói tình hình không lạc quan lắm liền…”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dì Vương không nói hết câu, Giản Mạt nhắm mắt lại. Mẹ cô bị bệnh tim, tình hình bây giờ, cô chắc chắn không thể nào chống đỡ được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc xe đến bệnh viện rồi, Giản Triển Phong và Tô Mặc đều đang được cấp cứu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hành lang vắng vẻ của bệnh viện trong đêm mưa to càng thêm vẻ quái dị, phảng phất trong không khí là sự chết chóc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt ướt như chuột đứng trước cửa phòng phẫu thuật, mắt nhìn chăm chăm vào đèn báo “đang phẫu thuật”, trên mặt không hề có biểu cảm gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chú Hải tiến lên cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Giản Mạt: “Tiểu thư, tiên sinh và phu nhân là người tốt như thế, hai người bọn họ nhất định không sao đâu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Giản Hằng đâu?” Ánh mắt của Giản Mạt vẫn không động dạy, chỉ là lạnh lùng hỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chú Hải nhẹ nhàng ho một tiếng, sắc mặt lộ ra sự vô tội và nghiêm trọng: “Thiếu gia vẫn chưa về, điện thoại cũng gọi không được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khóe miệng của Giản Mạt thoáng qua một nụ cười chế giễu lạnh nhạt, trong đáy mắt dần dần hiện lên hận ý.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong phút chốc như có cái gì đó lạnh lẽo đâm vào tim cô, khóe mắt cô đỏ lên, cô cắn chặt răng, cứng đầu cứng cổ nuốt nước mát chờ chực chảy ra lại vào trong.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tại sao tối hôm nay cô lại tin rằng Giản Hằng sẽ đưa cho cô số tiền đó chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rõ ràng đã biết anh ta là một tên nghiện cờ bạc hết thuốc chữa rồi, thế mà cô vẫn tin tưởng được, lại còn bị anh hại đến mất đi lần đầu tiên quý giá của mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nắm tay của Giản Mạt càng siết chặt giống như chỉ cần thiếu một chút khí lực thôi cũng là cô đều không thể chống đỡ nổi nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thời gian dường như chưa bao giờ trôi qua chậm như thế, Giản Mạt cứ đứng như thế, chờ đợi. Cô chờ đến khi bên ngoài đã tạnh mưa, sắc trời cũng dần dần sáng tỏ hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chờ đợi tuy rất lâu, nhưng mà nếu như vẫn chưa có tin gì có nghĩa là vẫn còn hy vọng đúng không?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chỉ có điều, vào thời khắc trời sáng, Giản Mạt cảm thấy như là cả thế giới này đã hoàn toàn quay lưng với cô rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt nghĩ rằng cô sẽ phát điên mất, thế nhưng lúc nghe bác sĩ nói ra câu đó, cô lại bình tĩnh đến lạ thường: “Bác sỹ, mẹ tôi đâu?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bệnh tim của Giản phu nhân tạm thời vẫn đang kiểm soát được, nhưng mà…” Bác sĩ nói đến đấy thì ngừng lại, nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không sao, tôi vẫn có thể chịu đựng được.” Giản Mạt nhẹ nhàng nói, thế nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bác sĩ khẽ thở dài: “Lần này tim của phu nhân phải chịu đựng áp lực quá lớn, trong lúc cấp cứu đã ngừng đập mấy lần, tuy rằng đã có thể khống chế được nhưng phu nhân có thể sẽ không tỉnh lại nữa, không chắc chắn lắm.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn ra, cả người cô không còn lực để chống đỡ nữa, mắt cô tối sầm lại, suýt chút nữa đã ngất đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu thư, tiểu thư!” Chú Hải và dì Vương mỗi người một bên vội vàng đỡ lấy Giản Mạt, trên khuôn mặt mệt mỏi của bọn họ toàn là nỗi lo lắng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giản Mạt nhắm mắt một lúc lâu rồi mới từ từ mở mắt ra, giọng nói yếu ớt, “Cháu không sao.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hàng mi của cô không ngừng run lên, Giản Mạt muốn mình phải mạnh mẽ lên một chút.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô nhìn chăm chăm vào giường bệnh vừa được đẩy ra từ trong phòng cấp cứu, đôi tay run rẩy mở chiếc khăn trùm màu trắng. Nhìn thấy người cha đã không còn một chút sức sống nào của mình, cô lại không thể khống chế được bản thân mà khóc to lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bố ơi… Bố…” Giản Mạt ôm lấy Giản Triển Phong đau đớn khóc to, miệng cô không ngừng gọi bố, ngoài chữ đó ra thì không biết nói gì nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dì Vương lén lút lau nước mắt, chú Hải thấy Giản Mạt như thế trên mặt cũng lộ ra vẻ bi thương.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cả nhà đang yên đang lành như thế, sao tự nhiên lại…” Dì Vương đã khóc lên thành tiếng: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bác sĩ thấy cảnh này thì âm thầm thở dài, cầm giấy báo tử xoay người rời đi. Đã thấy cái chết nhiều rồi, mỗi lần cứ thấy cảnh sinh tử ly biệt này lại làm họ đau lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chỉ có điều bác sĩ còn chưa đi được xa thì đã nghe từ sau lưng truyền đến tiếng hét đáng sợ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tiểu thư! Tiểu thư!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bác sĩ quay người lại thì đã thấy Giản Mạt mềm nhũn nằm trên mặt đất hôn mê mất rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net