Nhận ra sự hoang mang của Trần Mạnh Tuấn và Phùng Hữu Khánh, Nguyễn Thanh Thảo đi đến nắm lấy tay cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tao cũng sẽ chuyển nhà đi và có lẽ chúng ta chỉ gặp nhau vào cuối tuần. Xin lỗi vì không thể đồng hành cùng nhau được nữa...”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mắt cô mờ đi với một tầng nước, cậu vòng tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ kia đang run lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đâu phải lỗi của mày đâu, mỗi người có một ước mơ và sở thích riêng. Không ai ép mày phải theo bọn tao hết. Dù không học cùng nhau nhưng vẫn cùng nhau lấy giải mà? Không sao đâu, cuối tuần gặp nhau!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu nói bình tĩnh như vậy, trong lòng vẫn không tránh khỏi sự hụt hẫng. Phùng Hữu Khánh đứng ở bên cũng chung cảm giác đó. Cô ôm chặt lấy cậu khóc cho thỏa rồi cũng bình tĩnh lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Để bọn tao qua giúp chuyển đồ nhé!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhờ có sự giúp đỡ của cậu và Phùng Hữu Khánh, cô đã lấy lại được niềm vui. Cùng nhau dọn đồ trong nhà và cùng nhau ôn lại kỉ niệm xưa. Mặc dù lời hứa bị phá vỡ, nhưng vì tương lai của nhau, họ vẫn bỏ qua để cùng nhau cố gắng cho mục tiêu của mình. Ngày Nguyễn Thanh Thảo chuyển đi, cô đã kéo cậu vào trong phòng của mình, kiễng chân hôn nhẹ lên môi cậu. Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người kể từ khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương. Cậu đặt tay lên đầu, xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Xem Nguyễn Thanh Thảo lớn rồi kìa!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Học sinh cấp 3 rồi đó! À mày nhớ né né mấy đứa con gái ra nhé. Tuấn là của Thảo rồi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Haha, được tao là của mày. Nhớ ăn uống đầy đủ!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn bóng lưng cô rời đi cùng chiếc xe, cậu vẫn đứng đó. Một giọt, hai giọt, ba giọt...Cậu ngẩng lên thấy mây đen đang kéo đến, những giọt mưa bắt đầu rơi xuống. Cậu thích không khí thanh mát trước khi mưa nhưng sao hôm nay lại không cảm nhận được. Cơn mưa này có lẽ là một điềm báo trước về tương lai của họ. Một chiếc ô ghé đến che cho cậu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Về nhà thôi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Suốt chặng đường, không ai nói câu nào, Phùng Hữu Khánh biết bây giờ cậu cần sự im lặng. Về đến nhà cũng là trưa, mọi người trong nhà đều đi học, đi làm. Đưa cho cậu chiếc khăn mềm để lau tóc, Phùng Hữu Khánh chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn. Cậu vẫn lau, ánh mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn màn mưa trắng xóa. Cậu thích sườn chua ngọt, Phùng Hữu Khánh vừa chế biến vừa thở dài một hơi. Không chỉ có Nguyễn Thanh Thảo thích cậu mà cả Phùng Hữu Khánh từ lâu đã không coi cậu là một người bạn nữa. Trước khi cậu và Nguyễn Thanh Thảo là một đôi, Phùng Hữu Khánh đã nói ra tâm tư của mình với cậu. Lúc đó cậu đã sốc tới mức không muốn gặp Phùng Hữu Khánh nguyên một tuần. Sau này hai người ngồi lại nói chuyện, cậu trực tiếp từ chối ý của Phùng Hữu Khánh vì người cậu thích là Nguyễn Thanh Thảo. Cũng là vì cậu và Phùng Hữu Khánh đều là con trai, làm sao có thể yêu nhau được?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tao coi đó là lời nói đùa thôi! Chúng ta vẫn là bạn nhé!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu nhóc Phùng Hữu Khánh khi ấy chỉ biết đồng ý, không muốn đánh mất tình bạn này thì chỉ còn cách chấp nhận. Ngày hôm đó, cậu nhóc đã chạy về ôm mẹ và khóc một trận thật to, cả nhà hỏi han cậu nhóc vẫn không trả lời. Lời bày tỏ chỉ có hai người biết, Phùng Hữu Khánh chưa từng hết thích Trần Mạnh Tuấn suốt khoảng thời gian đó. Cho đến hiện tại cũng vậy, vẫn âm thầm chăm sóc cậu dưới danh nghĩa một người bạn. Có thể nói, Phùng Hữu Khánh hiểu Trần Mạnh Tuấn còn hơn ba mẹ của cậu. Vì có những điều cậu không thể nói trực tiếp với các vị phụ huynh nhưng lại dễ dàng chia sẻ với Phùng Hữu Khánh. Hai người im lặng ăn trưa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngày khai giảng và chào đón các em học sinh lớp 10 của trường chuyên A diễn ra rất trang nghiêm, hân hoan. Với số điểm cao ngang nhau, Phùng Hữu Khánh và Trần Mạnh Tuấn được xếp chung vào một lớp. Ở bên kia, Nguyễn Thanh Thảo cũng liên tục cập nhật ảnh gửi vào nhóm cho hai cậu bạn xem. Một sự khởi đầu thuận lợi cho cả ba và đều mong chờ đến cuối tuần để có thể gặp nhau. Ngày đó cũng đã tới, vì không muốn để con gái phải di chuyển nhiều nên cậu và Phùng Hữu Khánh đã đi xe bus tới nơi Nguyễn Thanh Thảo ở. Đón hai người ở trạm xe bus, vừa nhìn thấy cậu, cô đã chạy lại ôm chầm lấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Trời ơi mới hơn tuần mà nhớ mày quá!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Tao cũng nhớ mày!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Rồi tụi mày bỏ quên tao à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô khoác tay hai người cùng đi về nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Quên sao được chứ, chúng ta là bạn mà! Về nhà tao thôi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chào hỏi và hỏi thăm sức khỏe ba mẹ của Nguyễn Thanh Thảo, hai cậu nhóc được đãi một bữa ăn ngon. Cả ba tiếp tục đi dạo và tìm hiểu cuộc sống xung quanh của cô.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Mày có trêu hoa ghẹo bướm gì không đấy?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Câu hỏi đột ngột của cô khiến cậu đang thư thái uống milo bị sặc theo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Ây nhiều lắm! Giữ Tuấn cho kĩ.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phùng Hữu Khánh nói thêm, Nguyễn Thanh Thảo quay qua nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn. Cậu đang cố gắng hít thở sau lần sặc sữa vừa rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Nhiều thật nhưng trong mắt tao chỉ có mày thôi!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net