Màn hình điện thoại từ từ lặng lẽ nhích lên lên con số bảy. Khi đi qua lối cổng vòm tại hành lang, có thể mờ mờ thấy những bồn cây cảnh ẩn mình dưới màn sương mù ẩm lạnh. Ba tháng trước, một số bồn hoa của trung tâm đã bị cấp trên cho tháo gỡ, thay vào đó là những chậu cây cảnh chở từ nơi khác đến. Nghe nói là yêu cầu của một vị khách quý. Hoài Lễ cảm thấy không hiểu được suy nghĩ của những người có tiền, cậu chỉ cảm thấy tiếc cho những bồn hoa đã bị thay thế, trong đó có cả một bồn hoa trà mà cậu rất yêu quý. Những cánh hoa đỏ thắm mềm mại, nụ hoa e ấp ngại ngùng giờ được thay bằng một loài cây chẳng biết gọi tên là gì với thân tái nhợt xám xịt. Hoài Lễ không dám động vào, nhân viên ở đây cũng chẳng dám động bởi nghe nói đám chậu hoa cây cảnh được chở đến này toàn là hàng đắt tiền. Dù vị khách yêu cầu những chậu cảnh này có khi chẳng thèm để ý đến giá trị của chúng mà chỉ là thú vui nhất thời, thế nhưng đó cũng không phải là thứ mà cậu có thể động. Bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, Hoài Lễ thở dài cất đôi găng tay vào trong chiếc túi vải, chà sát đôi tay vào nhau. Mùa đông, dù cậu có cố gắng thế nào, tay chân cũng không thể ấm lên được. Đôi tay dưới lớp vải đỏ bừng vì lạnh, đầu ngón tay tê cứng giống như đã phải chịu giá rét trong một thời gian dài. Cậu cố di chuyển các khớp nối ngón tay cứng ngắc để chúng dần trở về trạng thái linh hoạt, hà hơi vào lòng bàn tay, mong hơi ấm từ cơ thể có thể xua tan đi phần nào giá lạnh. Có lẽ vì Hoài Lễ tập trung, hay đơn giản là lơ đãng, khi một giọng nói đột ngột vang lên khiến đã khiến cậu giật mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Anh đang làm gì vậy?" Sau lưng bỗng vang lên giọng nói. Cậu quay phắt lại, trong mắt chợt xuất hiện một đứa nhỏ. Một đứa bé trai tầm 7,8 tuổi. Đây là khách của trung tâm. Hoài Lễ nhận định bởi bộ quần áo trên người cậu bé. Cậu đột nhiên cảm thấy hơi sợ bởi dựa vào màu sắc và cách may thì có vẻ đây là khách vip của viện. Đứa nhỏ, một vị khách lạ lẫm mà Hoài Lễ chẳng biết là ai, đang nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm. Nó có đôi mắt to và làn da trắng trẻo, dựa theo ngoại hình này, đây có vẻ là một Omega nhỏ tuổi. Trong lúc Hoài Lễ còn đang bối rối chưa biết xử lý ra sao, đứa bé đột nhiên hành động. Nó đứng thẳng người dậy, hỏi người trước mặt với vẻ tò mò:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
" Anh lạnh lắm à?" Thằng bé hỏi với khuôn mặt nghiêm túc đến lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hả?" Mất vài giây để Hoài Lễ mới hiểu được câu hỏi của đứa trẻ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ừm. Anh lạnh." Cậu lúng túng đáp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Trời này thì lạnh gì?" Thằng bé nhăn mặt. Nó nhìn lớp sương đọng thành nước nhỏ trên lớp kính, khuôn mặt nhỏ khẽ cau lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Chỉ là thời tiết khó chịu." Thằng bé lẩm bẩm trong miệng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net