Thông tin chương 1: Chương 1
Tên truyệnNgười trong hồi ức
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiNgôn Tình
Số chương2
Chương số1
Tiêu đề chươngChương 1
Tóm tắt chươngTôi vừa thu xong bản tin thời tiết chiều và tối nay, bên ngoài trời nổi gió ào ạt. Cây cối nghiêng ngả như muốn quật đổ mọi thứ chung quanh. Từng cụm mây đen kéo đến. Cơn bão số một sắp đổ bộ vào biển...

Người trong hồi ức: Chương 1

Tôi vừa thu xong bản tin thời tiết chiều và tối nay, bên ngoài trời nổi gió ào ạt. Cây cối nghiêng ngả như muốn quật đổ mọi thứ chung quanh. Từng cụm mây đen kéo đến. Cơn bão số một sắp đổ bộ vào biển Đông. Phụt, căn phòng bỗng chốc tối đen như mực. Tôi bật đèn pin điện thoại để thu xếp lại đồ đạc, chuẩn bị ra về. Ánh sáng từ điện thoại không đủ sáng khiến tôi nhiều lần va đập vào chân ghế. Mắt cá chân sưng tấy cả lên. Lúc tôi mở cửa lại va phải một người.Giờ này mà có người vẫn chưa về sao.Tôi lẩm nhẩm rồi soi đèn pin điện thoại vào người vừa va phải và trông thấy mái đầu bù xù của Rin.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Em xin lỗi.” Tôi cúi gập người, luôn miệng nói xin lỗi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin vừa xoa trán vừa khoác tay. “Không sao. Anh biết em sợ bóng tối nên cố tình nán lại, chờ em về cùng. Nào, đi thôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin nắm tay tôi thật chặt mặc kệ tôi phản ứng ra sao. Chúng tôi dò dẫm trong bóng tối. Anh đi trước, tôi bước theo sau. Tôi cảm thấy con người Rin thật lạ, anh tự cho mình cái quyền quyết định tất cả, xem tôi như là chú mèo con ngây ngô để thư giãn, vờn đùa. Nhưng tôi lại không thể phản kháng. Một phần vì Rin là đàn anh, phần khác, mỗi lần Rin nhìn thẳng vào mắt tôi, trái tim tôi lại đột nhiên mềm nhũn ra. Tôi không làm chủ được lý trí của mình khi tiếp xúc với Rin.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trước khi tôi vào làm ở đài phát thanh về mảng thời tiết đã từng thấy Rin. Hình như anh làm biên tập cho các chương trình truyền hình lâu lắm rồi. Tôi không biết tên thật của anh, các anh chị nhân viên trong đài hay gọi anh là Rin, dưới mỗi bài viết anh cũng ký danh là Rin. Anh hiền lành, bao dung, thỉnh thoảng lại thích đùa cợt nhưng không hề có ác ý. Về điểm này, Rin thật giống với một người trong hồi ức của tôi bảy năm trước, một người yêu thương tôi, quan tâm tôi bằng cả sinh mệnh của anh ấy. Nhưng người đi rồi, không một lời từ biệt. Tôi nghĩ giá như Rin là người ấy thì tốt biết mấy. Tôi sẽ yêu Rin, thật đấy. Nhưng cả đời này tôi chỉ yêu một người, là Vinh chứ không phải Rin. Đã có đôi lần, tôi lầm tưởng Rin là người ấy và rồi tôi ôm chầm lấy anh. Anh ôm lại tôi. Vòng tay anh thật chặt, bờ vai anh thật rộng. Ở trong đó, tôi như quên đi mọi muộn phiền của thế gian.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Nhưng đáng tiếc, anh không phải là Vinh. Trong đài phát thanh, Rin đối xử đặc biệt với tôi hơn hẳn những đồng nghiệp khác. Tôi nghĩ là Rin thích tôi. Không dưng một người xa lạ đối đãi tốt với mình, quan tâm, lo lắng mình dù chỉ là việc nhỏ, hẳn là có mục đích. Rin không phải là người xấu, vậy chỉ còn có một nguyên nhân duy nhất là - Rin thích tôi. Không chỉ mình tôi nhận ra mà tất cả mọi người đều nhận ra vì sáng nào anh cũng đặt một hộp sữa và một chiếc bánh quy vị táo lên bàn làm việc của tôi, những buổi party cuối tháng, anh luôn giành phần uống rượu giùm tôi, tan sở cũng là anh đợi tôi cùng về. Tất cả những điều ấy, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng làm sao đây khi tôi chưa quên được hình bóng cũ? Có một điều tôi thắc mắc, sao Rin biết tôi sợ bóng tối, sao Rin biết tôi thích ăn bánh quy vị táo? Từ lúc quen anh, tôi chưa một lần tâm sự với anh những chuyện riêng tư. Vậy thì vì lý do gì?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Toàn thành phố cúp điện. Mưa bắt đầu gõ lộp cộp lên mái tôn. Tôi cúi nhìn cái nắm tay của Rin. Bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của tôi. Hình ảnh này khiến tôi nhớ về quãng thời gian bảy năm trước. Mỗi lần cúp điện, tôi đều chui xuống dưới gầm bàn, Vinh luôn là người tìm thấy tôi. Anh nhẹ nhàng kéo tôi ra, ôm tôi vỗ về.Đừng sợ có anh ở đây rồi. Anh sẽ nắm tay em, vì thế em đừng sợ nữa nhé!Cái ôm của anh xua tan bao nỗi sợ sệt trong tôi. Vinh là bầu trời ấm áp nhưng giờ anh đang ở đâu?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Mưa lớn vầy chắc lâu mới tạnh. Mệt em nhỉ!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giọng Rin đưa tôi về với thực tại. Khung cảnh tối om. Tôi nép vào người Rin. Anh cởi áo khoác trùm lên đầu tôi. Tôi bấu chặt lấy chiếc áo sơ mi phẳng phiu của anh. Chúng tôi cùng chạy đến bãi giữ xe. Chiếc xe lướt đi êm ái trong mưa gió. Anh quay sang hỏi tôi tại sao lại theo nghề này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Vì thích.” Tôi trả lời cộc lốc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Em thích được làm phát thanh viên à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Đúng vậy.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin lắc một ngón tay rồi bảo: “Theo anh được biết thì em có đam mê với ngành khí tượng học, em thích quan sát bầu trời lúc nắng, lúc mưa, vần vũ, sấm sét, độ ẩm, khí quyển và những thứ linh tinh khác. Anh nói không sai chứ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn người ngồi bên cạnh mình.Sao anh ta lại hiểu rõ mình đến vậy? Những gì anh ta nói hoàn toàn chính xác. Tôi đưa mắt nhìn từng giọt mưa quất tới tấp vào cửa kính.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Anh phục em thật đấy, cái nghề bắt mạch ông trời này khó vậy mà em cũng làm được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Trong tôi vang lên một tiếng động, tiếng động từ quá khứ. Âm thanh khá to làm tôi có chút xây xẩm. Vinh cũng từng gọi ngành khí tượng thủy văn là ngành ‘bắt mạch ông trời’. Hai con người này quả thật có quá nhiều nét tương đồng. Tôi khẽ cười thầm trong bụng rồi nhìn trân trân về phía trước.Vinh à, em có cảm giác anh đang ở rất gần em. Nếu anh nghe được lời em thì hãy lên tiếng đi.Hiện tại và quá khứ cứ xoay mòng mòng trong đầu tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“À, tới rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin dừng xe, nhoài người về sau lấy cây dù đặt vào lòng bàn tay tôi. “Mai trả anh cũng được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi nhìn Rin, với ánh mắt biết ơn. Khi tôi quay mặt đi, lúc tay để lên nắm cửa bỗng nghe giọng đùa của Rin. “Trời tối đấy, có cần anh bế lên phòng không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cảm giác Rin đang nhìn tôi mà cười. Tôi có thể hình dung ra nụ cười gian xảo của anh. Thật đáng ghét. Tôi nghĩ rằng mình không thể ngồi trên ghế này thêm một phút giây nào nữa, bèn vội vàng mở cửa bước xuống, tung ô ra. Cơn gió thốc tới, càng lúc càng mạnh như muốn cuốn phăng tôi đi. Cái lạnh bủa vây. Thời tiết quỷ quái gì thế này, đã biết là mùa mưa mà tôi vẫn không mang theo áo ấm. Tôi càm ràm trong cổ họng, chân bước xiêu vẹo. Tôi biết rõ Rin đang dõi theo tôi nên lúc này không thể yếu đuối trước mặt anh. Cơn gió đi kèm với giông tố có hề hấn gì so với tôi. Phải, chẳng có một chút gì đáng sợ cả. Tôi gắng gượng lết từng bước vào thang máy. Dựa lưng vào tường, tôi thở hổn hển. Vượt qua cơn phong ba còn khó hơn cả leo núi. Tôi gập ô lại. Tiếng gió rít lên, vờn qua tai nghe thật ghê rợn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Sau khi lên đến căn hộ ở tầng 7, tôi ngó xuống qua ô cửa. Xe Rin vẫn còn đó. Lẽ nào anh công khai theo đuổi tôi thật. Tôi thả người xuống giường. Cơn nhớ nhung ập đến.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

***Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Hồi còn nhỏ, tôi thích nghiên cứu về khí hậu, thời tiết, về sự vận động, phân phối và chất lượng nước trên Trái Đất. Nhìn thấy các cô MC duyên dáng dẫn chương trình dự báo thời tiết mỗi ngày, tôi mê tít và thèm khát một ngày nào đó mình cũng sẽ được như vậy. Tôi tâm sự điều này với Vinh. Anh chớp mắt. “Em muốn làm người dẫn chương trình á?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. “Không, em muốn sau này làm ở đài khí tượng thủy văn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Ngành khí tượng khó lắm, nhất là với con gái. Anh nghĩ em không hợp đâu, sẽ cực đấy.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Gì mà không hợp.” Tôi cãi. “Nếu sợ khó khăn, gian khổ mà từ bỏ thì chẳng bao giờ thành công.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Nói vậy nghĩa là em vẫn sẽ quyết tâm thi vào ngành khí tượng học?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi gật đầu cái rụp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vinh lớn lên bên tôi từ nhỏ. Hai đứa như hình với bóng. Vinh chỉ hơn tôi có một tuổi nhưng trông anh rất chững chạc, điềm tĩnh trước mọi tình huống. Còn tôi, với bản tính hậu đậu vốn có sẵn từ lúc lọt lòng nên đi đến đâu tôi gây rắc rối đến đó. Vinh luôn là người thu dọn đống rắc rối ấy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vinh dịu dàng, không kém phần nam tính. Với mớ tóc hạt dẻ lãng tử, trông anh càng thêm quyến rũ. Có nhiều lúc ngồi ngắm anh, tôi mường tượng anh như đại dương xanh ngát, ôm trọn tôi vào lòng mỗi khi tôi buồn bực. Đôi khi thấy anh như cánh buồm đỏ thắm, che chở tôi khỏi những cơn cuồng phong dữ dội của cuộc đời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi thuộc tuýp người mưa nắng thất thường. Lúc giận dỗi, tôi trốn biệt. Điện thoại tắt máy. Dù anh có lo lắng, tìm kiếm thế nào tôi cũng mặc. Cơn giận nguôi ngoai, tôi quay về dụi đầu vào ngực anh, lí nhí xin lỗi. Anh xoa đầu tôi và bảo. “Đừng như vậy nữa nghe, cuộc sống này có bao lâu đâu mà em cứ giận hờn hoài.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Em biết rồi.” Tôi đút hai tay mình vào túi áo ấm của Vinh, rúc đầu sâu hơn vào lòng anh. Ở bên cạnh Vinh, tôi cảm thấy an toàn và tin cậy. Thế giới của anh khiến cuộc sống tôi bình lặng đến nhường nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vinh khoan dung, độ lượng. Dù tôi có làm gì sai, anh cũng đều bỏ qua. Anh bảo ban, săn sóc tôi từng chút một. Tôi không thể tưởng tượng ra được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu vắng anh một ngày? Sống ỷ lại vào anh đã trở thành một thói quen. Tôi không màng nghĩ đến những điều xa xôi, ví như kết thúc của cuộc tình này sẽ là nước mắt hay nụ cười? Tôi chỉ quan tâm đến việc làm thế nào thuyết phục được ba mẹ để họ cho tôi đi theo con đường mà tôi lựa chọn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

***Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giờ nghỉ trưa, tôi ngậm một viên kẹo bạc hà rồi tiếp tục làm việc. Tay trái nhịp nhịp trên bàn, tay phải tôi di chuột vào tấm bản đồ thời tiết trên màn hình. Hai hôm nay trời nắng nhẹ, mây trong. Cuối tuần, thời tiết vẫn đẹp, thích hợp để đi du lịch hoặc dã ngoại… Sáu ngày trước, tôi giật thót người khi phát hiện ra một cơn lốc xoáy ở bờ biển phía Tây Nam tỉnh Quảng Đông nên vội vàng thông báo lên đài, dự đoán tối nay bão sẽ tràn vào Việt Nam. Trùng hợp thay tối nay Rin tăng ca. Anh cần hoàn thành kịch bản cho chương trình Nhịp sống trẻ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Lúc về, tôi có đi ngang qua phòng anh, khuyên anh tuần sau hãy làm thêm vì tối nay sẽ có bão, sức gió trên cấp 17. Mọi người cũng khuyên anh nhưng anh bỏ ngoài tai. Làm việc chung với Rin được ba tháng, tôi ít nhiều cũng hiểu về con người anh. Rin ôm đồm khá nhiều việc, một khi anh đã quyết thì đừng hòng có ai lay chuyển được anh. Thuyết phục không được, tôi tức tối bỏ về.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi cuộn tròn mình trong chăn ngheCeline Dion hátBeauty and the beast. Mây xám cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ. Chưa vào mùa đông mà cái lạnh đã giăng mắc khắp nơi. Mưa nhỏ từng hạt trên mái tôn. Giọng ca củaCeline Dion cũng mượt mà hơn nhờ tiếng mưa trong trẻo. Tôi bật dậy, trong lòng thấp thỏm không yên. Lần đầu tiên tôi lo lắng cho một người không phải Vinh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi nhìn đồng hồ rồi nhìn quang cảnh ngoài trời. Bóng tối đang dần buông.Mặc kệ, là do anh ta tự chuốc lấy. Tôi lầm bầm trong miệng, nằm xuống giường kéo chăn tận cằm. Day qua day lại, tôi ngồi dậy rồi nằm xuống rồi lại ngồi dậy. Nghĩ đoạn, tôi vào bếp làm hai phần cơm cuộn rong biển, xắt cà chua bi, khoai tây chiên và salad trang trí phía trên. Tôi bỏ hai phần cơm mà mình vừa làm xong vào trong túi xách, cầm ô và đi đến chỗ làm việc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Chú bảo vệ hỏi tôi quay lại làm gì. Tôi nói mình để quên tài liệu quan trọng và cần lấy gấp. Chú mở cổng cho tôi. Đài phát thanh vắng hoe. Mọi người ra về từ lâu. Tôi lướt qua từng căn phòng, không thấy ai cả. Sau cùng tôi mới đến phòng làm việc của Rin. Cửa phòng chỉ khép hờ, tôi đẩy vào. Đèn vẫn sáng. Laptop anh vẫn để mở nhưng anh không có ở trong phòng. Tôi bước tới đặt tay lên ghế anh ngồi, còn ấm nóng, có nghĩa anh chỉ vừa mới đi thôi. Một tiếng sấm thật to như muốn xé toạc cả bầu trời.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Em quay lại làm gì thế, để quên đồ à?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giọng Rin sát rạt bên tai. Vừa xoay người lại, môi tôi và môi anh gần như chạm vào nhau. Tôi lùi lại, chân va phải cạnh bàn, suýt té. Rin nhanh chóng đỡ lấy eo tôi. Trái tim tôi nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực. Cảm giác này y hệt như lần đầu tiên Vinh bế tôi trên tay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi đẩy anh ra, chìa cây dù về phía anh. “Em đến để trả lại cho anh cái này.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin nhận lấy rồi đặt cây dù xuống bàn. “Không phải chứ, chỉ với một chiếc ô thôi mà em bất chấp mưa gió đến đây để trả lại cho anh. Em khiến anh cảm động rồi đấy.” Rin nháy mắt cười, nửa đùa nửa thật.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi ấp úng mãi mà chẳng nói được câu gì. Mưa ào ạt trên nóc nhà.Tôi giật thót người, đánh rơi cả túi xách. May mà Rin giữ kịp, nếu không hai phần cơm trong túi sẽ vương vãi khắp sàn, lại mắc công một buổi lau dọn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin dòm vào bên trong túi, tròn xoe đôi mắt. “Em làm cơm sao, cho anh à? Em tốt thật đấy.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Là đồng nghiệp, em giúp đỡ anh là chuyện hiển nhiên thôi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Không phải vậy đâu.” Rin chép miệng. “Trong chuyện này có gì đó mờ ám, không phải là em… đang để ý anh đấy chứ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Anh ăn dưa bở nhiều quá rồi hả?” Tôi siết chặt bàn tay, chối đây đẩy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Còn anh thì lại thấy em thích anh thì phải.” Rin khoanh tay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

“Làm… làm gì có…” Tôi lắp bắp, mặt thoáng chốc đỏ bừng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Dường như không muốn làm tôi khó xử thêm nữa, Rin kéo tay tôi lại ngồi gần chiếc ghế cạnh anh. Rin đặt một phần cơm trước mặt tôi, phần còn lại anh ăn ngon lành, rất tự nhiên. Rõ ràng là tình hình đã thay đổi. Tôi bỗng nhiên trở thành người được cho cơm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Vì mưa quá to, dẫu chúng tôi có nói chuyện cũng chẳng nghe thấy gì nên chúng tôi ai làm việc nấy. Rin tiếp tục soạn kịch bản. Tôi ngồi bấm điện thoại. Nghe nói uống cà phê sẽ tỉnh táo, tôi vội vàng đi pha một tách cà phê nóng cho Rin. Anh nheo mắt cảm ơn tôi. Bão tới rồi, có về lúc này cũng không an toàn, tôi đành ở lại. Dựa người ra sau ghế, nghe vài bài hát củaBon Jovi rồi tôi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tiếng kéo cửa sổ làm tôi choàng tỉnh. Nắng rọi vào. Cơn bão đã qua đi. Lúc tỉnh lại tôi nhận thấy trên người mình là chiếc áo khoác của Rin. Anh bước vào, xoay ghế đối diện tôi. Anh nói, vẻ mặt thản nhiên. “Đêm qua hai chúng ta đã ngủ lại đây.” Anh còn nhấn mạnh hai chữ ‘chúng ta’ nghe như có ý đồ xấu xa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi dịch ghế ra xa anh, càng xa càng tốt, kéo áo khoác sát vào người. Mắt láo liên nhìn bộ quần áo phẳng phiu trên người Rin. Tôi không dám chắc tối qua Rin đã làm gì nhưng…Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Rin chồm tới, đưa tay xoa đầu tôi làm mái tóc tôi đã rối nay lại càng rối hơn. Anh phì cười. “Suy nghĩ lung tung.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tôi ngẩn người. Hành động xoa đầu tôi của Rin thật giống Vinh-của-ngày-xưa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net