Không đủ điểm để vào Đại học tài nguyên và môi trường, tôi buồn mất mấy ngày. Ba mẹ tôi lấy đó làm niềm vui vì họ không bao giờ muốn tôi thi vào trường đó. Họ càng vui mừng bao nhiêu, tôi càng ủ dột bấy nhiêu. Vinh động viên. “Thôi đừng buồn, chọn ngành khác mà học. Ngành khí tượng dầm mưa dãi nắng, khổ lắm.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vinh lấy tay ôm khuôn mặt tôi. “Ngoan, nghe anh, anh không muốn em vất vả.” Rồi anh hôn tôi. Môi anh thật mềm. Tôi như tan đi trong nụ hôn say đắm của anh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi chợt đẩy anh ra. “Em không mắc lừa anh đâu, em quyết định rồi, năm sau em sẽ thi lại, thi đến khi nào đỗ mới thôi.” Tôi nói, vẻ quả quyết cứ như nếu tôi tiếp tục thi trượt thì tôi sẽ bỏ nhà đi quách.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vinh bó tay. Ba mẹ khuyên can, tôi không nghe, mặc tôi muốn làm gì thì làm. Tôi lao vào ôn thi với hy vọng năm sau sẽ đỗ đạt. Tôi ôm tập đến nhà Vinh để học. Không biết vì sao nhưng có anh ở bên, tôi sẽ học bài mau thuộc hơn. Mẹ anh nhiều lần gặp tôi, bà khó chịu ra mặt dù tôi chẳng làm gì khiến bà phật ý cả. Dường như mẹ anh không thích tôi và anh quen nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đến, bà nói thẳng với tôi đừng tìm gặp con trai bà nữa. “Vinh nó sau này còn làm nên nghiệp lớn, nếu cháu cứ bám riết lấy nó, nó sẽ không tập trung được đâu.” Tôi về sớm khi chỉ mới ngồi ở phòng anh được một tiếng, mặc kệ anh năn nỉ kêu tôi ở lại dùng cơm tối. Tôi gạt ngang, thẳng thừng, từ nay đừng gặp nhau nữa. Anh níu tay tôi hỏi vì sao. Tôi giằng tay ra, vụt chạy biến. Không ngoảnh lại tôi cũng biết khuôn mặt đau khổ của anh đang dõi theo tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu tình yêu của em là bức tường ngăn cản con đường công danh của anh thì em chấp nhận làm kẻ phản bội. Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra được quyết định chia tay Vinh. Tôi nhắn tin anh ra để nói chuyện, địa điểm là ở đài phun nước. Hôm ấy là ngày thất tịch, mưa râm ran, dai dẳng suốt từ sáng. Tôi đợi mãi, anh không đến. Có lẽ mẹ anh cản không để anh đi dẫu cho điều cuối cùng mà tôi muốn nói chỉ là lời từ biệt. Mưa cuốn gió xoáy bay từng vòng tấp vào mặt tôi rát buốt. Tôi thẫn thờ quay gót ra về.Tình yêu của chúng ta kết thúc ở đây sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngày hôm sau, tôi nhận được tin Vinh gặp tai nạn giao thông trên đường đến điểm hẹn ở ngã tư. Tôi chạy như bay vào bệnh viện nhưng chỉ dám đứng bên ngoài cửa phòng. Anh nằm mê man trên giường, đầu quấn băng trắng toát. Tôi khóc không thành tiếng. Nếu không có buổi hẹn của tôi, anh sẽ không nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền. Bác sĩ bảo chưa thể kết luận được điều gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đêm. Tôi đứng bên cửa sổ, thầm mong sao băng vụt qua để tôi cầu nguyện. Chuyện năm sau tôi thi lại đại học giờ đang ở rất xa, rất xa trí nhớ tôi, thậm chí tôi còn không nhớ mình đã từng quyết tâm phải thi đỗ như thế nào. Vinh từng nói nếu chúng tôi cùng nhau cố gắng, khó khăn chỉ là thử thách. Vượt qua được thử thách thì chúng tôi sẽ ở bên nhau.Vinh à, nếu bây giờ em cố gắng thì liệu có còn kịp không?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giọt mưa cuối mùa rớt trên tóc tôi, Vinh không còn nữa. Gia đình anh hình như đã chuyển đi nơi khác. Cổng rào luôn đóng im ỉm. Tôi không biết cả nhà anh dọn đi đâu, tôi cũng không biết anh hiện giờ ra sao, sức khỏe đã bình phục chưa. Tôi chỉ biết một điều, Vinh biến mất như chưa từng tồn tại. Anh rời khỏi cuộc sống của tôi, nhẹ nhàng, không để lại chút dấu vết nào. Nhưng điều đó lại khiến trái tim tôi quặn thắt từng cơn. Mỗi lần ngang qua con phố nhà anh, tôi không còn được nhìn thấy anh đứng trên ban công tầng hai, giơ tay vẫy chào tôi. Nỗi đau âm ỉ từng ngày, muốn nguôi quên mà chẳng biết dùng cách gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
***Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cơn bão suy yếu thành áp thấp nhiệt đới, không còn điều gì để đáng lo ngại. Bầu trời mấy ngày gần đây quang đãng. Nắng hiền hòa trải dài khắp phố. Tôi nói với Rin hãy ước nguyện một điều gì đó vào lúc trời trong nắng nhẹ, ở thì tương lai sẽ có nét vẽ của hạnh phúc. Rin cười và bảo tôi trẻ con.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi chun mũi. “Dù được hay không được thì điều đó sẽ giúp chúng ta sống lạc quan hơn.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Vậy hóa ra trước giờ em sống bi quan à?” Rin nói, tay điều khiển con chuột máy tính.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không phải, anh thử nghĩ xem.” Tôi xoay chiếc ghế dựa. “Chúng ta sống lạc quan, yêu đời để làm gì? Để chống lại cái khổ, phản kháng lại nỗi cô đơn và sự buồn tẻ, luôn vui cười để ngày nào cũng là ngày nắng đẹp.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Em đúng là cô gái tư duy tích cực.” Rin nhận xét.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cười tít cả mắt. “Đương nhiên rồi, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào chúng ta cũng phải tư-duy-tích-cực. Thật ra ước mơ lớn nhất của em là được làm trong đài khí tượng, do hoàn cảnh đưa đẩy nên em mới trở thành phát thanh viên bản tin thời tiết. Nhưng không sao cả, chỉ cần là công việc liên quan đến khí hậu, thời tiết em đều thích cả.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Em có người yêu chưa vậy?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rin đột ngột chuyển đề tài làm tôi ngắc ngứ. Tôi trả lời lấp lửng. “Có thì sao mà chưa có thì sao?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Thì để anh làm người yêu của em.” Rin tỉnh bơ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tình yêu đâu phải cái bánh, đưa cái nào là ăn cái nấy còn phải tùy thuộc vào khẩu vị của từng người. Ngày trước tôi tự nhủ với lòng, cả đời này tôi chỉ yêu một người dù cho vật đổi sao dời cũng không đổi thay dù cho Vinh đã mất tăm hay anh đã yêu người khác đi chăng nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bởi vì, trên đời này đi đến bất cứ nơi đâu cũng đều xuất hiện chữ ‘tình’, còn chân tình tựa như nước ở sa mạc. Bảy năm trời đằng đẵng, tình cảm trong tôi dành cho Vinh vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nên, tôi cúi đầu lí nhí nói với Rin. “Xin lỗi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rin khoát tay, môi anh khẽ nhếch lên. “Không sao, anh không ép em.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói là không có cảm giác gì với Rin nhưng khi anh đi công tác ở Hà Nội, trong tôi hình thành một nỗi nhớ. Từ khi gặp Rin, tôi luôn tìm kiếm bóng hình của Vinh qua con người anh. Tôi không biết mình nhớ đến Rin hay chỉ nhớ những ký ức giữa tôi và Vinh từng có với nhau.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi làm việc, tôi cứ thẫn thờ, đôi mắt nhìn xa xăm ở tận đâu, tay nắm chặt điện thoại, chờ mong một điều gì đó khiến cho tâm hồn thư thái trở lại. Những lúc màn hình điện thoại sáng lên, tôi chộp lấy ngay mà không nhìn xem là ai gọi. Khi biết không phải Rin, tôi buông di động, tâm trạng ủ ê.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rin gọi khi tôi đang ngồi trên xe buýt. Giọng anh phấn khởi, chắc là công việc thuận lợi. Tôi đoán thế. Rồi anh kể một ngày của anh, vui buồn ra sao, Hà Nội ngày mưa ngày nắng thế nào, cảm xúc của anh khi nhìn thấy hoa sữa trắng xóa… Tôi chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Trước khi tắt máy, Rin hỏi tôi có nhớ anh không. Tôi im lặng, không biết điện thoại rời tai tự bao giờ. Mong chờ cuộc gọi từ Rin biết bao lần nhưng khi nghe được giọng nói của anh, tôi chẳng biết nói gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tình yêu thật khó nắm bắt. Nó giống như một cuộn len, càng gỡ càng rối. Đến một tối nọ, Rin trở về sau chuyến công tác hai tuần. Anh hỏi tôi đang ở đâu để anh ghé. Tôi nói mình còn ở đài, vẫn chưa về. Tôi nghĩ là anh nói đùa, không ngờ anh tới thật. Người con trai với mái tóc hạt dẻ bồng bềnh, tay cầm ba lô xuất hiện ở cửa phòng làm tôi có chút bất ngờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Anh bước vào. Nhìn anh có vẻ mệt mỏi nhưng nụ cười luôn thường trực trên môi. Anh muốn mời tôi đi ăn lẩu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Vì điều gì?” Tôi hỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không gì cả.” Vừa nói anh vừa đặt ba lô nặng trịch lên bàn. “Thích thì mời thôi. Anh muốn đi ăn cùng em.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đứng lên khỏi ghế, né tránh câu nói của anh. “Quà em đâu?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rin vỗ trán. “Anh quên rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh đừng có xạo, đưa đây.” Tôi giật lấy balo của anh, lục tung cả lên. Đúng là anh quên thật. Ngoài tài liệu, tôi không tìm thấy món quà nào cả. Bỗng nhiên, một vật hình chữ nhật rớt xuống dưới chân tôi. Tôi khom người nhặt lên. Là chứng minh nhân dân của Rin. Tên thật – Nguyễn Thành Vinh – đập vào mắt tôi khiến tôi sửng sốt. Cả ngày sinh lẫn quê quán, không sai vào đâu được. Ngày còn đi học, tôi hay nghịch phá chứng minh thư của Vinh. Tôi xem đi xem lại không biết chán đến mức những dòng chữ và hình vẽ trên đó, tôi thuộc nằm lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hóa ra người mà bao lâu nay tôi tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh tôi, cùng làm việc, cùng tán gẫu, cùng đi về. Vậy mà tôi lại vô tâm, không nhận ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi ngước mắt lên. Rin nhìn tôi đầy yêu thương. Ngày xưa, Vinh cũng từng nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nàn như thế.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đấm vào ngực anh thình thịch, bao nhiêu ấm ức, nhớ nhung tôi tuôn ra hết qua làn nước mắt. “Anh là Vinh, anh chính là Vinh. Sao anh không chịu lên tiếng, hả? Anh có biết bao nhiêu năm qua, em tìm anh trong mỏi mòn hay không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh xin lỗi, mình về thôi rồi anh sẽ kể em nghe.” Vinh ôm chặt tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Kế hoạch ăn lẩu hủy bỏ. Vinh dẫn tôi về nhà anh, tự tay nấu mì cho tôi. Khuya, nép mình trong vòng tay anh, tôi giục. “Anh mau nói đi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Năm đó, anh có đến điểm hẹn nhưng giữa đường lại gặp tai nạn. Anh không biết mình hôn mê bao lâu nhưng khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng lớn ở Berlin. Anh nghĩ mẹ anh cấm chúng ta qua lại nên mới đem anh sang Đức.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi bỗng thấy thú vị về câu chuyện Vinh kể. “Vậy sao anh lại về được Việt Nam?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Vì anh muốn tìm lại em.” Vinh nhìn sâu vào mắt tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Anh nhận ra em ngay từ đầu?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Đúng vậy, vốn dĩ anh định trêu em thêm một chút nữa nhưng lại bị em phát hiện ra.” Vinh thở dài.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cấu vào vai anh một phát. “Anh còn định trốn em nữa sao?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vinh trừng mắt. “Chuyện hoàn toàn do lỗi ở em, bảy năm đâu phải quá dài vậy mà em lại quên anh suýt chút nữa em còn có cảm tình với anh chàng Rin kia nữa. Thật uổng phí anh yêu em, nhớ em nhiều như thế.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi cắn môi dưới, định vặn vẹo lại anh. “Nhưng anh cũng có một phần lỗi.” Mà thôi, không cần nữa. Chúng tôi đã trở về bên nhau, đó là hạnh phúc thật sự. Con đường dù có dài đến đâu, chỉ cần trong tim luôn hướng về nhau nhất định sẽ gặp lại nhau ở ngã rẽ nào đó. Như tôi và Vinh, chúng tôi sau khi đi một vòng lớn, lại tiếp tục nắm tay. Cuộc đời thật nhiệm màu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
HếtĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net