Thông tin truyện: NGUYỆT HẬN
Tiêu đềNGUYỆT HẬN
Mô tảTừ nhỏ, tôi và anh bạn thanh mai trúc mã đã cùng nhau nhặt rác dưới hạ thành để sống qua ngày. Sau khi anh được phát hiện sở hữu gene cấp S, anh liền được tuyển thẳng vào học viện quân sự hàng đầu của đế quốc. Tôi đã chờ suốt ba năm, thế nhưng anh vẫn không hề gửi về lấy một tin tức. Mọi người đều nói thượng thành là chốn phồn hoa, nói rằng anh đã sớm bỏ rơi tôi. Chỉ có tôi là không tin. Sau đó tôi lén trèo lên một con tàu vận chuyển hàng hóa bay tới thượng thành. Ăn đủ mọi đắng cay khổ sở, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến trước cổng học viện quân sự. Thế nhưng anh lại né tránh không gặp, còn sai người khác đến đuổi tôi đi. Bạn cùng phòng của anh đưa cho tôi xem bức ảnh anh chụp với một cô gái khác, rồi cười nhạo nói: “Là người thì phải biết hướng lên cao, một đứa nhặt rác đến từ khu hạ thành như cô sao có thể so sánh với với một cô gái xinh đẹp nhà giàu ở thượng thành chứ?” Tôi ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bộ quần áo hàng hiệu đắt đỏ trên người cậu ta. Trong lòng chỉ khẽ thở dài: Đã là người quả thật nên biết hướng về nơi cao hơn. …
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem473
Số chương7
Thể loạiNữ Cường, Hiện Đại

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 118/9/2025880
Chương 2Chương 218/9/2025680
Chương 3Chương 318/9/2025480
Chương 4Chương 418/9/2025580
Chương 5Chương 518/9/2025490
Chương 6Chương 618/9/2025620
Chương 7Chương 718/9/2025990
NGUYỆT HẬN

NGUYỆT HẬN

NGUYỆT HẬN
473
Lượt xem
7
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
13:58 18/09/2025

Mô tả

Từ nhỏ, tôi và anh bạn thanh mai trúc mã đã cùng nhau nhặt rác dưới hạ thành để sống qua ngày.

Sau khi anh được phát hiện sở hữu gene cấp S, anh liền được tuyển thẳng vào học viện quân sự hàng đầu của đế quốc.

Tôi đã chờ suốt ba năm, thế nhưng anh vẫn không hề gửi về lấy một tin tức.

Mọi người đều nói thượng thành là chốn phồn hoa, nói rằng anh đã sớm bỏ rơi tôi.

Chỉ có tôi là không tin.

Sau đó tôi lén trèo lên một con tàu vận chuyển hàng hóa bay tới thượng thành.

Ăn đủ mọi đắng cay khổ sở, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến trước cổng học viện quân sự.

Thế nhưng anh lại né tránh không gặp, còn sai người khác đến đuổi tôi đi.

Bạn cùng phòng của anh đưa cho tôi xem bức ảnh anh chụp với một cô gái khác, rồi cười nhạo nói:

“Là người thì phải biết hướng lên cao, một đứa nhặt rác đến từ khu hạ thành như cô sao có thể so sánh với với một cô gái xinh đẹp nhà giàu ở thượng thành chứ?”

Tôi ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bộ quần áo hàng hiệu đắt đỏ trên người cậu ta.

Trong lòng chỉ khẽ thở dài: Đã là người quả thật nên biết hướng về nơi cao hơn.