Nói xong, nhân lúc Ôn Trĩ Sơ không chú ý, hai cậu nhóc chui qua cánh tay Ôn Trĩ Sơ."Này!" Cậu bị hù dọa vội vàng quay người lại xem, ai ngờ hai học sinh tiểu học cũng thừa dịp cậu xoay người chạy thẳng xuống lòng đường."Mau quay lại!".Ôn Trĩ Sơ nhất thời luống cuống tay chân, muốn giơ tay kéo cậu nhóc gần nhất quay lại, nhưng bàn tay chỉ sượt qua được cặp sách in hình siêu nhân điện quang.Đèn đỏ chói mắt treo trên cao, xe cộ vun vυ"t lao trên đường cái, hai cậu học sinh đeo cặp sách bỗng nhiên nhảy ra giữa đường, làm tài xế trở tay không kịp.Chỉ thấy hai thân thể nhỏ bé chạy xuyên qua đường, khiến người ta nơm nớp lo sợ, da đầu tê rần."Ôi!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trẻ con nhà ai đang chạy trên đường thế kia!!"Có mấy người đứng bên đường ý thức được chuyện gì đó nên cao giọng gọi, sau đó tiếng còi chói tai vang lên.Chỉ thấy một chiếc xe tải chở hàng hóa mất kiểm soát lao về phía hai học sinh tiểu học, bởi vì hai đứa trẻ lao ra quá bất ngờ nên tài xế không kịp phanh lại.Con ngươi Ôn Trĩ Sơ co lại, tiếng còi chói tai và giọng nói của mọi người từ bốn phương tám hướng truyền tới khiến đầu cậu như muốn nổ tung.Không được...Câu nói không được này không biết là cậu đang muốn nói với hai học sinh tiểu học trên đường kia hay là với chính mình.Những ý nghĩ mâu thuẫn nhau không ngừng kêu gào trong đầu cậu, thời gian của đèn đỏ không ngừng đếm ngược, nhưng khoảng thời gian đấy lại khiến cậu cảm thấy vô cùng dài, cậu cũng không biết mình đã suy nghĩ bao nhiêu lâu, cứ thế mà phi xuống lòng đường.Hình ảnh phản chiếu của đèn đỏ chợt lóe lên trên gương mặt trắng như ngọc của thiếu niên."Cậu học sinh kia!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mau quay lại!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Quay lại!".Người ở phía sau đang gào thét cái gì, Ôn Trĩ Sơ cũng không nghe rõ, thiếu niên đón lấy ánh sáng hoàng hôn, sợi tóc tung bay theo gió, bóng lưng vững chãi đầy quyết tâm.Chân của cậu thế mà lại không bị dọa đến mức run rẩy như cậu tưởng tượng.Nhưng nếu hỏi cậu có sợ không?Ôn Trĩ Sơ có thể khẳng định ngay.Đờ mờ, cậu sợ muốn chết!Hành động chạy ra này có lẽ đã dùng hết tất cả dũng khí cả đời của cậu.Bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng thét chói tai của mọi người xung quanh, còn cả tiếng khóc lóc không xa của mấy đứa trẻ.Ôn Trĩ Sơ ngã xuống đất, không còn nghe được bất cứ thứ gì nữa, máu tươi dần nhuộm đỏ lên bộ đồng phục đã bị tẩy đến trắng bệch của thiếu niên, không ngừng lan tràn, cuối cùng lớp vải mỏng manh đó không thể thấm nổi dòng máu đỏ sậm, đành để mặc cho chúng rơi xuống đường nhựa, chuyển thành màu đen.Toàn thân Ôn Trĩ Sơ đau đến chết lặng, không thể động đậy cũng không thể nói thành tiếng, đôi mắt rõ ràng mở to nhưng lại chỉ nhìn thấy một màu đen kịt, không còn thấy được bất cứ sự vật nào.Nếu như cậu có thể nhìn thấy, có lẽ cậu sẽ biết được rằng, thời gian suy nghĩ mà cậu cho rằng là dài dằng dặc ấy, chẳng qua chỉ có một giây.Có phải cậu đã trở thành anh hùng một lần rồi hay không.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net