Hai mắt Ôn Trĩ Sơ sáng lên, phảng phất nhìn thấy ánh sáng hi vọng, kinh nghiệm của thế hệ đi trước luôn là tài liệu tham khảo quý giá nhất, Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Vậy anh ấy làm thế nào?"[Hệ thống: Đầu óc hắn rất rõ ràng, biết làm cách nào để giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất].Ôn Trĩ Sơ mở miệng suy đoán, Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Kim thiền thoát xác?"(*) Kim thiền thoát xác: Kế thứ 21 trong 36 kế, ngụy trang thành một hình tượng mới để che mắt đối phương tìm cơ hội khác như ve sầu lột xác.[Hệ thống: Không, anh ta nói núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, gọi người ta một tiếng bố ơi].Ôn Trĩ Sơ hơi nghi ngờ tính chân thực của mấy lời này, mím môi cố hỏi thêm để chắc chắn hơn: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Anh ấy làm thế thật hả?"[Hệ thống: Đương nhiên, anh ta còn có căn cứ trước khi làm việc đó nữa cơ]."Căn cứ gì?"[Hệ thống: Hổ dữ không ăn thịt con].Ôn Trĩ Sơ liếc mắt nhìn Tần Gia Thụ một cái, run run rẩy rẩy thu hồi ánh mắt, nếu như cách này thật sự có tác dụng thì cũng không phải là không thể làm nổi: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Sau khi nói xong, đối phương có bỏ qua cho anh ấy không?"[Hệ thống: Thế thì không, đối phương nghe xong còn hăng máu hơn]."..." Ôn Trĩ Sơ: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Vậy sao cậu lại nói với tôi những lời này?"Cho cậu ánh sáng hi vọng, kết quả cậu lết xác tới gần, lại thấy nó chỉ là một cái bóng đèn nhỏ.[Hệ thống: Dạy cho cậu một bài học].Ôn Trĩ Sơ: . . .Cậu hít sâu một hơi, quả nhiên dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.Thế là khi chân dài của Tần Gia Thụ bước tới, Ôn Trĩ Sơ không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng biến giả thành thật.[Hệ thống: Cậu định giả vờ bị chuột rút?]Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.Chủ nhiệm giáo dục vốn cũng định đi tới giúp đỡ, nhưng thân thể rắn chắc khỏe mạnh của Tần Gia Thụ còn đó, ông có đi tới cũng chỉ là kẻ dư thừa.Tần Gia Thụ cất bước đi đến bên người, từ trên cao nhìn xuống Ôn Trĩ Sơ, đối phương lúc này đang cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ để lại cho hắn một cái gáy tròn trịa.Mặc dù chẳng giúp được gì, nhưng chủ nhiệm giáo dục vẫn còn có một cái miệng: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Gia Thụ, em đỡ em ấy xuống tầng một đi".Sau đó thầy nhìn Ôn Trĩ Sơ hỏi thăm: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Chân nào bị chuột rút?"Ôn Trĩ Sơ cảm thấy dường như cả cơ thể mình đều bị cái bóng của Tần Gia Thụ bao phủ, đầu lưỡi xoắn lại: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Phải...Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
đùi phải ạ".Tần Gia Thụ nhìn cần cổ phiếm hồng của người kia, nheo mắt, sau đó một bàn tay từ phía sau xuyên qua nách Ôn Trĩ Sơ, nhấc tay một cái đã xách được cậu lên.Hơi thở độc đáo của riêng mình hắn xông vào chóp mũi, nhàn nhạt nhưng lại có cảm giác tồn tại rõ đến lạ kỳ, bàn tay của đối phương vừa rộng lại vừa nóng, rõ ràng cách Ôn Trĩ Sơ một lớp quần áo nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nóng nực buồn bực, làm cậu cảm thấy mình không khác gì cây rong biển không có xương, bị hắn nhấc lên phấp phới trong gió.Thế nhưng cậu lại không muốn để hắn phải chống đỡ toàn bộ cân nặng của mình, giả vờ giả vịt động chân mấy cái, làm bộ chân mình vừa cứng đờ vừa tê liệt.[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]Ôn Trĩ Sơ: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Giả vờ chuột rút".[Hệ thống: Tôi còn tưởng cậu đang cố tạo lực cản cho hắn].". . ." Ôn Trĩ Sơ: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Tôi diễn không giống hả?"[Hệ thống: Người ta là chuột rút chân, cậu thì như chuột rút tiểu não ấy].Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net