Thông tin truyện: Nhờ Có Anh
Tiêu đềNhờ Có Anh
Mô tảTôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu. Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi. Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới. Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng. Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất. Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài. Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm lo/ạn lên, đầu tôi đã muốn n/ổ tung. Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng: “Chúng ta đều là người lớn. Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ. Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị: “Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn: “Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem35,755
Số chương13
Thể loạiHiện Đại, Ngôn Tình, Tình Cảm

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 130/9/2025740
Chương 2Chương 230/9/2025480
Chương 3Chương 330/9/2025770
Chương 4Chương 430/9/2025450
Chương 5Chương 530/9/2025920
Chương 6Chương 630/9/2025600
Chương 7Chương 730/9/2025300
Chương 8Chương 830/9/2025800
Chương 9Chương 930/9/2025320
Chương 10Chương 1030/9/2025480
Chương 11Chương 1130/9/2025750
Chương 12Chương 1230/9/2025970
Chương 13Chương 1330/9/2025840
Nhờ Có Anh

Nhờ Có Anh

Nhờ Có Anh
35755
Lượt xem
13
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
06:42 30/09/2025

Mô tả

Tôi lỡ ngủ với Phó Dụ Châu.

Anh ta là anh em kết nghĩa của anh trai tôi.

Cũng là đối tượng liên hôn mà em gái tôi vừa để mắt tới.

Trong nhà này, anh trai là người thừa kế mà bố mẹ gửi gắm kỳ vọng.

Em gái là đứa con út được yêu chiều nhất.

Chỉ có tôi – đứa con thứ hai không mấy được coi trọng – từ sớm đã bị gửi ra nước ngoài.

Vừa nghĩ đến cảnh em gái mà biết chuyện sẽ làm lo/ạn lên, đầu tôi đã muốn n/ổ tung.

Tôi lén chặn Phó Dụ Châu lại, hạ giọng thương lượng:

“Chúng ta đều là người lớn.

Chuyện đêm đó, trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết là đủ.

Tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Nghe vậy, Phó Dụ Châu nheo mắt, ánh nhìn thâm trầm mà nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị:

“Không bắt anh chịu trách nhiệm?” Anh ta cúi xuống, giọng khàn thấp đầy gợi dẫn:

“Thế em định…sẽ chịu trách nhiệm với anh thế nào đây?”