Thông tin chương 2: Chương 2
Tên truyệnNIẾP NIẾP TRÙNG SINH
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Thể loạiCổ Đại, Nữ Cường, Trùng Sinh, Vả Mặt
Số chương9
Chương số2
Tiêu đề chươngChương 2
Tóm tắt chươngVú nuôi đẩy Điểm Thúy ra."Đây là phu nhân phân phó.""Dân đói bên ngoài đã không còn gạo ăn, có thảo dược nấu canh, cũng có thể cứu sống một số người."Điểm Thúy trợn to hai mắt, không thể tin nổi:"Vậy ...

NIẾP NIẾP TRÙNG SINH : Chương 2

Vú nuôi đẩy Điểm Thúy ra."Đây là phu nhân phân phó.""Dân đói bên ngoài đã không còn gạo ăn, có thảo dược nấu canh, cũng có thể cứu sống một số người."Điểm Thúy trợn to hai mắt, không thể tin nổi:"Vậy tiểu thư phải làm sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tiểu thư phát bệnh tim thì phải làm sao?!"Vú nuôi rốt cuộc mất kiên nhẫn: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Vậy ta làm sao biết?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của phu nhân."Bà ta xoay người định đi."Vú nuôi, khoan đã."Ta chặn bà ta lại, trong mắt bắt đầu ngấn nước: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Con đau n.g.ự.c quá, có thể để lại cho con thuốc đủ dùng trong bảy ngày không?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Bảy ngày thôi."Vú nuôi bắt đầu do dự.Ta là đứa trẻ do bà ta nuôi lớn, ít nhiều cũng có tình cảm.Ta thừa thắng xông lên: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Trong gói thuốc này còn đủ dùng cho một tháng, dù có để lại cho con bảy ngày, số thảo dược còn lại nấu canh, cũng đủ cho bọn họ cầm cự thêm mấy ngày nữa."Như vậy cũng có thể giúp bà ta báo cáo lại.Vú nuôi cắn răng, đếm ra mấy gói nhỏ ném cho Điểm Thúy."Trời ơi, đúng là nghiệp chướng mà!"Bà ta bước nhanh, quay về bẩm báo với nương.Điểm Thúy đem thuốc cẩn thận cất vào trong áo, chiếc áo đã rộng thùng thình bị căng phồng lên.Ta nắm tay nàng ấy: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Điểm Thúy tỷ tỷ béo lên rồi!"Điểm Thúy bĩu môi: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Tiểu thư, sao người còn cười nhạo nô tỳ?"Ta cười lắc đầu, không giải thích, mà tự mình mặc quần áo."Ta muốn đi tìm nương."Tuy là buổi sáng, nhưng trong phủ vạn vật tiêu điều, khắp nơi bao phủ một bầu không khí xám xịt.Ta đi qua đám hạ nhân đang hoảng hốt, đi thẳng đến chủ viện.Nương đang cùng cha nghị sự, đôi lông mày lá liễu của người như cau lại, trên khuôn mặt mộc mang theo vài phần bi thương."Phu quân, hay là...Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

để Niếp Nhi đi cứu bọn họ... như vậy còn có thể giúp phu quân có được danh tiếng tốt."Ta dừng bước, đứng ở cửa nghe lén.Cha thở dài, một lúc lâu sau mới nói: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Đợi thêm chút nữa, nếu thực sự không còn cách nào... cũng chỉ có thể..."Ta cười lạnh trong lòng, trực tiếp đi vào trong sảnh, ngẩng đầu nhìn bọn họ, giả vờ ngây thơ."Tại sao lại để Niếp Nhi đi cứu người?""Niếp Nhi không biết đâu!""Hay là... cha và nương đi, có được không?"3Nương rưng rưng nước mắt, cha sắc mặt tái mét."Nói bậy!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Giúp đỡ cha mẹ, vốn là đạo hiếu con nên làm!"Ta không hề nao núng, vẫn nhìn bọn họ.Đương nhiên không phải để tìm kiếm sự hổ thẹn vốn không tồn tại trên khuôn mặt họ, mà là quan sát bọn họ.Đặc biệt là nương.Ta cảm thấy rất thú vị.Hi sinh con cứu người, thành tựu vô thượng tiên đạo, con đường này người đi rõ ràng kiên quyết như vậy, nhưng luôn làm ra vẻ lưu luyến không rời.Đây chính là tiên sao?Rốt cuộc cái gì gọi là tiên?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Ta không hiểu."Phu quân, Niếp Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường, từ từ dạy dỗ là được."Nương kéo tay áo của cha khuyên nhủ.Cha thuận thế ngồi xuống ghế, hừ một tiếng.Ta giả vờ sợ hãi, chạy nhanh đến bên cạnh nương, ôm lấy váy của người: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Nương, Niếp Nhi nói sai sao?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Cha và nương tại sao không thể cứu người?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

Tại sao nhất định phải để Niếp Nhi đi cứu?"Nương cắn môi dưới, có chút khó nói, do dự hồi lâu mới mở miệng:"Cha mẹ có chuyện quan trọng hơn phải làm, Niếp Nhi cũng đã lớn rồi, có một số việc có thể tự mình gánh vác.""Vậy Niếp Nhi không cứu!"Ta quả quyết từ chối.Nhìn sắc mặt khó coi của nương, ta lại cười hì hì trêu chọc người: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Trừ khi nương dẫn con đi núi Vân Vụ, Niếp Nhi muốn ăn bánh ngọt trong Vân Đỉnh Quan."Cha và nương đồng thời thở phào nhẹ nhõm.Nương ôm ta lên đầu gối, giọng nói dịu dàng: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net

"Vậy sau khi dùng bữa xong, nương sẽ dẫn Niếp Nhi đến Vân Đỉnh Quan, Niếp Nhi cũng hứa với nương, trở về sẽ không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn đi cứu người, có được không?""Được ạ."Ta rúc đầu vào cổ người.Trên người nương luôn có một mùi hương thoang thoảng, ta chưa từng ngửi thấy ở bất kỳ nơi nào khác.Mùi hương đó như mây trôi, lơ lửng trong không khí, nhưng cũng chưa từng thuộc về nhân gian này.Giống như cái gọi là chúng sinh của người, cũng chỉ là một áng mây trôi chưa từng để tâm mà thôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net