Tôi tỉnh dậy, như mọi ngày. Căn phòng nhỏ trên tầng hai dãy nhà trọ cuối phố Đinh Văn vẫn yên tĩnh đến mức tôi nghe được tiếng gió đẩy nhẹ cánh cửa kính gỗ cũ. Mùi nắng đầu ngày, tiếng chổi quét sân từ căn nhà đối diện, và ánh sáng vàng rơi nghiêng trên nền gạch loang lổ… Mọi thứ đều giống hệt hôm qua. Căn phòng có một cửa sổ nhìn ra cây sấu. Một chiếc bàn gỗ sẫm màu, cũ kỹ, và một tách trà đã nguội. Tôi – trong gương – vẫn là cô gái tóc đen dài, dáng người mảnh khảnh, gương mặt không nổi bật nhưng dễ nhìn. Và chiếc đồng hồ treo tường – như mọi lần – dừng lại ở 7 giờ 18 phút đúng lúc tôi tỉnh dậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đã sống lại ngày hôm nay… hai trăm tám mươi chín lần rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lần đầu tiên nhận ra sự lặp lại, tôi cứ ngỡ mình tưởng tượng. Lần thứ năm, tôi thử làm rối tóc, không thay đồ, không đánh răng – nhưng mọi thứ lại quay về như chưa từng có gì khác biệt. Đến lần thứ ba mươi hai, tôi bắt đầu ghi chú vào sổ tay – một hàng chữ nguệch ngoạc: “Hôm nay là ngày thứ 32 em thức dậy trong cùng một buổi sáng.” Sáng hôm sau, cuốn sổ biến mất. Và rồi… tôi chấp nhận. Giống như một diễn viên lỡ nhận vai, không thể thoát khỏi vở diễn đang quay mãi chưa xong. Giống như một nhân vật… không còn ai viết tiếp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tên là Ngọc Lam. Trong câu chuyện này – nếu có thể gọi nó là một câu chuyện – tôi là nhân vật phụ. Một người chẳng mấy ai nhớ đến. Tôi xuất hiện lần đầu ở chương 7, với vai trò bạn học cũ của nam chính – Minh Duy. Một cô gái hay cười, dịu dàng, luôn có mặt đúng lúc để đưa khăn giấy, để an ủi, để nói một câu gì đó "rất thấu hiểu". Tôi từng thấy mình được viết rất đẹp. Tôi tốt. Tôi nhẫn nại. Tôi biết lùi lại đúng lúc. Tôi chưa từng phá ngang cốt truyện. Chỉ là… tôi không có kết thúc. Không ai hỏi tôi nghĩ gì, muốn gì, hay sẽ đi đâu. Khi truyện kết thúc ở chương 35 – hoặc đúng hơn là bị bỏ dở ở đó – tôi bị kẹt lại giữa những dòng thoại chưa hoàn chỉnh, giữa một thế giới lặng đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mỗi sáng, Minh Duy vẫn tình cờ gặp Thiên Di ở quán cà phê "Mộc". Anh vẫn hỏi đúng một câu: “Hôm nay em lại uống bạc xỉu nữa à?” Cô ấy vẫn cười, ánh mắt long lanh. Tình yêu của họ – như một đoạn phim tua đi tua lại, không sai một nét biểu cảm. Tôi từng xúc động. Nhưng sau gần ba trăm lần lặp lại, tất cả chỉ còn là một bản phát lại bị lỗi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngày thứ 289, tôi quyết định không xuất hiện trong cảnh của mình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Theo đúng kịch bản, tôi sẽ có mặt ở thư viện lúc 9 giờ sáng, tình cờ gặp lại Minh Duy, cúi xuống nhặt hộ cuốn sách anh đánh rơi – mở đầu cho một đoạn hội thoại dài, đầy "tình nghĩa cũ". Tôi từng nghĩ: khoảnh khắc đó có thể làm người đọc thương mình. Nhưng sáng nay, tôi bước ra khỏi căn phòng… và rẽ sang hướng ngược lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lang thang trên một con phố lạ. Không hẳn là không có người, mà là mọi thứ mờ nhòe như thể chưa từng được viết ra cẩn thận. Biển hiệu không rõ chữ. Trời xám mờ, thiếu sức sống. Những hàng cây đứng im như bị đóng băng giữa tranh vẽ chưa tô màu. Tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ. Tường loang lổ rêu bám, cửa sắt khép hờ, im lìm. Ở giữa là một căn nhà hai tầng phủ đầy dây leo. Tôi không nhớ từng thấy cảnh này trong truyện. Cũng chẳng có nhân vật nào nhắc đến nơi đây. Mọi thứ như thể bị bỏ quên từ rất lâu rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thứ duy nhất khiến tôi dừng lại… là một cánh cửa bạc đã phai màu. Không chuông, không tay nắm. Chỉ có một dòng chữ nhỏ khắc lên mép gỗ: “Nếu em không còn là nữ phụ, em sẽ là ai?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngực tôi như chùng lại một nhịp. Có thứ gì đó rất mơ hồ, rất quen – như thể tôi đã từng tự tay viết ra câu hỏi ấy. Tôi đưa tay chạm nhẹ vào mặt gỗ. Lạnh. Cứng. Thật. Một hình ảnh thoáng qua đầu tôi – Một căn phòng không ánh sáng. Nơi từng câu chữ tự hiện ra trong không trung. Nơi tôi cắn môi viết nốt cảnh chia tay. Nơi tôi từng lặng lẽ xóa tên mình khỏi cái kết… chỉ vì nghĩ: “Ai lại cần một nữ phụ có kết thúc?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi lùi lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tối hôm đó, tôi không quay về nhà trọ. Tôi ngồi dưới mái hiên nhà kho cũ. Trời mưa nhẹ. Tôi ngửa tay ra, để một giọt nước rơi xuống lòng bàn tay mình. Lạnh. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy lạnh. Thế giới này không ai đau. Không ai khóc. Không ai chết. Vì không ai được viết đến mức đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi bắt đầu hiểu – tôi không chỉ bị mắc kẹt. Tôi bị quên mất. Tôi từng nghĩ mình sinh ra để làm bối cảnh. Nhưng hóa ra, ngay cả khi tôi biến mất… câu chuyện vẫn tiếp tục. Chỉ là tôi – mãi mãi bị để lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đêm đó, tôi ngủ thiếp đi trong tiếng mưa lộp độp. Và trong giấc mơ đầu tiên sau rất nhiều ngày trắng trơn, tôi thấy: Một căn phòng trắng. Một bàn phím đen. Một đoạn văn chưa kịp lưu. Một giọng nói – dịu dàng, hơi buồn – thì thầm bên tai tôi: “Em từng có quyền viết.” “Nhưng em đã chọn im lặng.” “Lần này, nếu không ai viết tiếp… thì chính em sẽ phải viết lại mình.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tỉnh giấc. Trời đã sáng. Và đồng hồ… không còn chỉ 7 giờ 18 phút nữa. Kim giây đang chạy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net