“Cầm lấy mấy thứ này rồi cút đi cho nhanh.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một cái túi tiền được ném xuống ngay trước mặt Cố Vân Đông, miệng túi bung ra, để lộ hơn mười củ khoai tây nhỏ đã hơi héo quắt bên trong.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông dựa người vào tảng đá lớn phía sau, sắc mặt vàng như nghệ, toàn thân rã rời. Nàng ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt có phần cay nghiệt của một người đàn bà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ được tình cảnh của mình lúc này — nàng đã xuyên không, từ một thế giới mạt thế đầy rẫy zombie đến Đại Tấn Quốc, nhập vào thân xác của một tiểu nông nữ mười ba tuổi trùng tên trùng họ. Có cha, có mẹ, còn có một đôi em trai em gái.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Năm Hoằng Khánh thứ mười bảy, phủ Vĩnh Ninh gặp đại hạn khiến đồng ruộng mất mùa, bá tánh lầm than, vô số lưu dân bắt đầu di tản đến các châu phủ lân cận để tìm đường sống. Cả nhà bọn họ giờ đây cũng đang trên đường chạy nạn, đã rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hơn nửa tháng nay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người đàn bà vừa ném khoai tây cho nàng với vẻ mặt bố thí kia chính là bà nội kế của nguyên chủ, Triệu thị. Bên cạnh còn có hơn chục người của hai nhà chú hai, chú ba, tất cả đều lạnh lùng nhìn gia đình bốn người của nàng bị đuổi khỏi đoàn người chạy nạn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông không còn chút sức lực nào, hậu quả của việc bị bỏ đói quá lâu, đầu óc vẫn còn choáng váng, ngay cả việc ngồi thẳng lưng cũng không làm nổi. Nàng dời mắt đi, chẳng thèm để ý đến Triệu thị, ánh mắt lần lượt lướt qua nhà chú hai, chú ba đang đứng thờ ơ một bên, cuối cùng dừng lại trên người Cố lão đầu đang ngồi trên một tảng đá khác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bà nội là kế, nhưng ông nội lại là ruột.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bị ánh mắt trong veo mà sâu thẳm của nàng nhìn đến có chút không tự nhiên, Cố lão đầu ho khan một tiếng, hồi lâu sau mới khẽ thở dài: “Vân Đông à, cháu cũng đừng trách chúng ta. Thật sự là ai cũng khó khăn cả, lương thực của chúng ta cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhà các cháu lại không có lao động chính, mẹ cháu lại là một kẻ ngốc, ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng giúp được gì. Thời buổi này loạn lạc quá, mọi người lo cho nhà mình còn không xong, thật sự không có sức mà cưu mang các cháu nữa. Các cháu... các cháu tự cầu đa phúc đi. Túi khoai tây này cũng đủ cho mẹ con các cháu cầm cự được hai ngày, sau đó thì tự mình nghĩ cách, sống sót được hay không, cũng là do ý trời.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông thầm cười lạnh, nàng đã sống sót ở mạt thế hai năm, sớm đã nếm trải sự hiểm ác của lòng người. Cái kiểu làm chuyện ác độc rồi còn kiếm cớ đổ cho ông trời của Cố lão đầu, cũng không sợ bị trời giáng sét đánh. Tiếc là bây giờ nàng không có sức, nếu không sao có thể để ông ta đứng đây lải nhải mấy lời vô nghĩa?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nàng khinh thường. Nhưng một bóng người nhỏ bé bên cạnh lại quật cường lau nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Nhà cháu có lao động chính mà! Cha cháu vì dẫn dụ bọn giặc cỏ đi nên mới mất tích, cha sẽ trở về, các người, các người...”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông biết đó là em trai của nguyên chủ, Cố Vân Thư, năm nay mới năm tuổi nhưng trông chỉ như đứa trẻ ba, bốn tuổi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cha của nguyên chủ tên là Cố Đại Giang, hai ngày trước họ gặp phải một toán giặc cỏ. Cố Đại Giang và chú hai Cố Đại Hà làm mồi nhử để đánh lạc hướng chúng, tạo cơ hội cho mọi người chạy trốn. Sau đó, Cố Đại Hà thì trở về, còn Cố Đại Giang lại bặt vô âm tín. Trong mắt mọi người, Cố Đại Giang phần lớn là dữ nhiều lành ít, đã bị bọn giặc cỏ đó g.i.ế.c hại rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng Cố Vân Thư bé nhỏ lại không chịu tin, nó cảm thấy cha mình vẫn còn sống, nhất định sẽ trở về.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố lão đầu không muốn nói nhiều nữa, chỉ phất tay: “Thôi, cứ vậy đi, các cháu tự bảo trọng.” Nói rồi, ông ta dừng lại một chút, cuối cùng cũng không nỡ bỏ đứa cháu trai của mình, bèn hỏi Cố Vân Thư: “Hay là cháu theo chúng ta đi, vẫn còn có thể mang theo cháu được.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Triệu thị đứng bên cạnh tỏ vẻ không vui: “Mang cái gì mà mang? Lương thực của chúng ta còn không đủ, phần của nó đã hết rồi, muốn đi theo thì tự mình đi kiếm ăn, đi mà ăn đất...”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bà ta còn chưa nói hết câu, Cố Vân Thư đã níu chặt lấy tay Cố Vân Đông, miệng mím chặt: “Cháu ở cùng với chị cả.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông theo phản xạ định rụt tay về, nàng không quen tiếp xúc thân thể với người khác. Đặc biệt là ở mạt thế, đề phòng người khác đến gần gần như đã trở thành bản năng. Nhưng lúc này nàng không có sức, mà thằng bé này lại sợ bị tách ra nên nắm chặt ngón tay nàng không buông.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cũng vì vậy mà Cố Vân Đông có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay nhỏ bé, gầy gò và đang run rẩy của nó. Nàng mím môi, cuối cùng không nói gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thái độ xa lánh như sợ không kịp của Cố Vân Thư đã chọc tức Cố lão đầu, ông ta có chút bực bội đứng dậy: “Tùy cháu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói xong, ông ta dẫn theo Triệu thị và những người khác bỏ đi thẳng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người mẹ Dương thị vẫn đứng ngây ngốc một bên, đáy mắt hiện lên vẻ mờ mịt. Trên lưng bà vẫn còn cõng một cái gùi, bên trong là một bé gái ba tuổi đang ngủ say li bì, động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được cô bé.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thấy Cố lão đầu và những người khác đã đi, Dương thị cũng vô thức đi theo vài bước, nhưng khi quay đầu lại thấy Cố Vân Đông và Cố Vân Thư vẫn đứng yên tại chỗ, bà lại vội vàng quay lại, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng khó hiểu hỏi: “Đông Đông? Đi, đi thôi con...”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đầu óc Dương thị không được minh mẫn, nhưng vẫn nhận ra người nhà. Bà vẫn chưa hiểu được rằng cả bốn mẹ con mình đã bị cả nhà họ Cố bỏ lại, chỉ thắc mắc tại sao họ không đợi mẹ con bà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Đông vẫn đang cố gắng hồi phục sức lực, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng thấy mệt, càng không có kiên nhẫn để giải thích. Ngược lại, Cố Vân Thư lại nhỏ giọng dỗ dành Dương thị: “Mẹ ơi, chị cả mệt rồi, chúng ta đợi một lát nữa rồi đi.” Chị cả vừa mới ngất đi, cũng chính vì vậy mà ông bà nội mới có cớ để vứt bỏ cả nhà bọn họ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Thư lòng như lửa đốt, cha thì không có ở đây, chị cả lại đổ bệnh, mẹ thì ngây ngô, em gái út lại càng gầy yếu không chút sức lực. Nó bây giờ là người đàn ông duy nhất trong nhà, tuy mới năm tuổi nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc gia đình.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cố Vân Thư cố gắng ưỡn tấm thân nhỏ bé của mình, rồi lại nhìn về phía Cố Vân Đông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mà lúc này, trong lòng Cố Vân Đông lại đang vui mừng. Nàng đã sống ở mạt thế được một năm, gần như là sống ngày nào hay ngày đó. Nơi này tuy cũng đang trong thời buổi loạn lạc, nhưng ít nhất không có zombie, không có động thực vật biến dị. Chỉ cần vượt qua được thiên tai, cuộc sống của nàng sẽ dần tốt đẹp hơn, tương lai ở đây tràn đầy hy vọng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Còn về người nhà của nguyên chủ... Dù sao họ cũng đã cho nàng cơ hội tái sinh, chỉ cần họ không gây phiền phức cho nàng, Cố Vân Đông sẽ xem như báo đáp, cũng không đến mức bỏ mặc họ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vừa mới nghĩ đến đây, bên tai nàng bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nàng khẽ ngẩng đầu, liền thấy người chú hai Cố Đại Hà vừa đi đã quay trở lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net