Thông tin truyện: PHÁ BỎ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC NAM CHÍNH
Tiêu đềPHÁ BỎ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC NAM CHÍNH
Mô tảVất vả trăm bề mới cua được nam chính. Đêm hai đứa xác định quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm về căn hộ, thử hết mọi 'tư thế'. Hệ thống bỗng hét lên: 【Mẹ nó, cô công lược sai người rồi, đây là vai phản diện!】 Trong tiểu thuyết, hắn là vai phản diện âm hiểm cố chấp, có thù tất báo, kẻ nào dám lừa hắn thì đến tro cốt cũng chẳng còn, một tên bệnh kiều chính hiệu. Thế thì biết làm sao giờ, chuyện không nên làm cũng đã làm cả rồi. Sáng hôm sau, tôi vừa trở mình trên giường, hắn đã níu cổ tay tôi lại, giọng khàn đặc làm nũng: “Đừng đi mà, ở lại với anh  thêm chút nữa.” Tôi hôn lên môi hắn: “Em đi rồi về ngay.” Và cứ thế, tôi bốc hơi khỏi nhân gian. Hắn tìm tôi đến phát điên, điện thoại lại đột nhiên nhận được tin nhắn của tôi: 【Kỹ thuật của anh tệ quá, chúng ta chia tay đi.】   【Nhưng mấu chốt là tôi đã nói với hắn những lời như vậy rồi, giờ cô bảo tôi phải quay về thế giới cũ, công lược lại nam chính ngay dưới mí mắt hắn á?】 Hệ thống tỏ vẻ bất lực: 【Thì chúng ta cũng có cách nào đâu, chuyện đã xảy ra rồi mà. Với lại cũng năm năm rồi, chắc chắn hắn đã quên rồi.】 Hiện tại, tôi đang ở một buổi đấu giá do Tần Bùi đầu tư. Ánh đèn trong buổi đấu giá rực rỡ, tiếng người huyên náo, không khí tràn ngập sự xa hoa và thần bí. Tôi đeo mặt nạ, len lỏi trong đám đông, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng hình quen thuộc. Tần Bùi mặc một bộ vest đen may đo cao cấp, cổ áo hờ hững mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo, toàn thân toát ra một cảm giác áp bức không thể xem thường. Lúc này, hắn đang được những người có gia thế không tầm thường vây quanh như sao quanh trăng sáng. Dường như, hắn và tôi đã là người của hai thế giới. Trong năm năm qua, Tần Bùi đã tự tay xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình, từ lâu đã không còn như xưa. Hắn là ai chứ, là một ông lớn chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến cả đất Kinh Thành này phải rung chuyển. Đắc tội với ai cũng được, chứ đừng hòng đắc tội với hắn. Đúng lúc này, hắn khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt lơ đãng rơi trên người tôi. Tôi đang đeo mặt nạ, cứ nghĩ hắn sẽ không nhận ra mình. Nhưng khoảnh khắc đó, hơi thở của tôi như ngưng lại, tựa như bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ họng. May mà ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người tôi vài giây rồi dời đi. Cứ như thể, vừa rồi chỉ là lướt qua một thứ gì đó chẳng hề quan trọng. Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Trạng tháiHoàn thành
Tác giảĐọc Xíu - Admin
Lượt xem96
Số chương13
Thể loạiHệ Thống, Ngọt

Danh sách chương

STTTiêu đềNgày đăngLượt xemBình luận
Chương 1Chương 128/9/202580
Chương 2Chương 228/9/2025110
Chương 3Chương 328/9/2025100
Chương 4Chương 428/9/2025100
Chương 5Chương 528/9/202590
Chương 6Chương 628/9/202570
Chương 7Chương 728/9/202580
Chương 8Chương 828/9/202540
Chương 9Chương 928/9/202560
Chương 10Chương 1028/9/202570
Chương 11Chương 1128/9/202550
Chương 12Chương 1228/9/202540
Chương 13Chương 1328/9/202570
PHÁ BỎ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC NAM CHÍNH

PHÁ BỎ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC NAM CHÍNH

PHÁ BỎ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC NAM CHÍNH
96
Lượt xem
13
Chương
Trạng tháiHoàn thành
Đánh giá
0(0)
Cập nhật
06:22 28/09/2025

Mô tả

Vất vả trăm bề mới cua được nam chính.

Đêm hai đứa xác định quan hệ, tôi bị Tần Bùi ôm về căn hộ, thử hết mọi 'tư thế'.

Hệ thống bỗng hét lên: 【Mẹ nó, cô công lược sai người rồi, đây là vai phản diện!】

Trong tiểu thuyết, hắn là vai phản diện âm hiểm cố chấp, có thù tất báo, kẻ nào dám lừa hắn thì đến tro cốt cũng chẳng còn, một tên bệnh kiều chính hiệu.

Thế thì biết làm sao giờ, chuyện không nên làm cũng đã làm cả rồi.

Sáng hôm sau, tôi vừa trở mình trên giường, hắn đã níu cổ tay tôi lại, giọng khàn đặc làm nũng: “Đừng đi mà, ở lại với anh  thêm chút nữa.”

Tôi hôn lên môi hắn: “Em đi rồi về ngay.”

Và cứ thế, tôi bốc hơi khỏi nhân gian.

Hắn tìm tôi đến phát điên, điện thoại lại đột nhiên nhận được tin nhắn của tôi:

【Kỹ thuật của anh tệ quá, chúng ta chia tay đi.】

  【Nhưng mấu chốt là tôi đã nói với hắn những lời như vậy rồi, giờ cô bảo tôi phải quay về thế giới cũ, công lược lại nam chính ngay dưới mí mắt hắn á?】

Hệ thống tỏ vẻ bất lực: 【Thì chúng ta cũng có cách nào đâu, chuyện đã xảy ra rồi mà. Với lại cũng năm năm rồi, chắc chắn hắn đã quên rồi.】

Hiện tại, tôi đang ở một buổi đấu giá do Tần Bùi đầu tư.

Ánh đèn trong buổi đấu giá rực rỡ, tiếng người huyên náo, không khí tràn ngập sự xa hoa và thần bí.

Tôi đeo mặt nạ, len lỏi trong đám đông, ánh mắt vô thức tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

Tần Bùi mặc một bộ vest đen may đo cao cấp, cổ áo hờ hững mở rộng, để lộ xương quai xanh tinh xảo, toàn thân toát ra một cảm giác áp bức không thể xem thường.

Lúc này, hắn đang được những người có gia thế không tầm thường vây quanh như sao quanh trăng sáng.

Dường như, hắn và tôi đã là người của hai thế giới.

Trong năm năm qua, Tần Bùi đã tự tay xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình, từ lâu đã không còn như xưa.

Hắn là ai chứ, là một ông lớn chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến cả đất Kinh Thành này phải rung chuyển.

Đắc tội với ai cũng được, chứ đừng hòng đắc tội với hắn.

Đúng lúc này, hắn khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt lơ đãng rơi trên người tôi.

Tôi đang đeo mặt nạ, cứ nghĩ hắn sẽ không nhận ra mình.

Nhưng khoảnh khắc đó, hơi thở của tôi như ngưng lại, tựa như bị ai đó bóp nghẹt lấy cổ họng.

May mà ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên người tôi vài giây rồi dời đi.

Cứ như thể, vừa rồi chỉ là lướt qua một thứ gì đó chẳng hề quan trọng.

Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.