Ba tháng sauĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ánh hào quang quanh Trịnh Khanh dần trở nên ngột ngạt. Dù hắn vẫn giữ vững vị trí đỉnh cao trong làng giải trí, những nụ cười hân hoan, tiếng reo hò và ánh mắt ngưỡng mộ của người hâm mộ giờ đây chỉ là lớp vỏ bọc. Trong sâu thẳm, hắn bị ám ảnh bởi những điều không thể giải thích được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mỗi đêm, khi ánh đèn sân khấu tắt và hắn trở về căn penthouse sang trọng mới mua, giấc ngủ lại trở thành kẻ thù. Hắn liên tục mơ thấy hình ảnh hai sinh linh nhỏ bé, gương mặt mờ ảo nhưng ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm hắn trong bóng tối. Những tiếng cười khúc khích vang lên, lúc gần lúc xa, đôi khi chuyển thành tiếng khóc thê lương.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hắn giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi ướt đẫm. Bàn tay run rẩy bật đèn, chỉ để phát hiện căn phòng hoàn toàn trống rỗng. Nhưng ngay cả khi tỉnh táo, hắn vẫn cảm giác như có ai đó đang đứng sau lưng, quan sát hắn với ánh mắt xuyên thấu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những cơn ác mộng ngày một tồi tệ hơn. Hắn bắt đầu thấy ảo giác ngay cả khi đang làm việc. Trong lúc ghi hình, hắn nhìn thấy những bóng dáng nhỏ bé lướt qua khóe mắt. Khi đứng trước hàng nghìn người hâm mộ, hắn cảm thấy những tiếng hò reo trở thành những tiếng thì thầm đầy đe dọa, không ngừng gọi tên hắn trong sự mỉa mai.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Rồi đến một ngày, hắn không thể chịu đựng nổi nữa. Hắn bắt đầu phát điên, hét lên trong phòng làm việc, ném vỡ mọi thứ trong tầm tay. Những trợ lý, quản lý và nhân viên xung quanh chỉ biết nhìn nhau sợ hãi, không ai dám lại gần.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong lúc tuyệt vọng, hắn nhớ đến Phùng An An. Hắn chạy ra đường lớn, lái xe đến hương đường vào giữa đêm, chẳng cần vệ sĩ hay lái xe. Khi đến nơi, hắn đập mạnh vào cánh cửa gỗ, tiếng vang vọng khắp không gian tĩnh lặng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Phùng đại sư! Cô phải cứu tôi!” Hắn hét lớn, giọng khản đặc, như một kẻ đã hoàn toàn mất trí.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cánh cửa chậm rãi mở ra. Phùng An An xuất hiện, vẫn bình thản như mọi khi, ánh mắt sắc lạnh quét qua gương mặt tái nhợt của hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Sao?” Giọng cô đều đều, không chút cảm xúc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Cô biết tôi cần gì!” Trịnh Khanh gần như quỳ xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô. “Những thứ tôi nhìn thấy… những giấc mơ, những tiếng cười, tất cả đều đang bám lấy tôi. Tôi không thể chịu nổi nữa! Là cô đã thi triển thuật, thì cô phải hóa giải nó! Cô không thể bỏ mặc tôi như thế này được!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phùng An An khoanh tay, ánh mắt như thấu suốt mọi đau khổ của hắn. Cô đáp, giọng nói trầm tĩnh nhưng lạnh lẽo:“Anh đã quên rồi sao? Tôi chỉ là người thi triển, không phải người hóa giải. Những gì anh đang trải qua chính là cái giá mà anh phải trả. Anh đã lựa chọn, và bây giờ phải chấp nhận hậu quả chứ, đại minh tinh Trịnh Khanh thân mến.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Không! Không thể nào!” Hắn hét lên, giọng đầy hoảng loạn. “Cô phải có cách! Cô không thể nói rằng không có cách!”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phùng An An quay lưng lại, đôi tay nhấc cây nhang trên bàn thờ, thắp lên một cách chậm rãi. Không quay đầu, cô nói thêm:“Anh muốn mọi thứ quá nhanh, quá dễ dàng, nhưng anh không biết rằng không có thứ gì là miễn phí. Những linh hồn mà anh lấy đi sẽ không bao giờ để yên. Đó là quy luật.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trịnh Khanh sụp xuống, toàn thân run rẩy. Hắn gào khóc, van xin, nhưng Phùng An An không nói thêm lời nào. Cô chỉ đứng đó, bóng lưng lạnh lùng, ánh sáng từ những ngọn nến lấp ló phản chiếu lên tấm lưng thẳng tắp như một bức tượng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không lâu sau, tiếng bước chân lảo đảo vang lên. Trịnh Khanh rời khỏi hương đường, đôi mắt đờ đẫn, gương mặt tiều tụy như kẻ mất hồn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phía sau cánh cửa, Phùng An An vẫn đứng yên, đôi mắt nhìn về hai bức tượng nhỏ trên bàn thờ. Chúng vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy giờ đây đã méo mó hơn, dường như ẩn chứa một niềm vui bệnh hoạn khi nhìn thấy sự suy sụp của người đã lợi dụng chúng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ba tháng trướcĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi Trịnh Khanh tìm đến lần đầu tiên, Phùng An An đã nhìn ra bản chất tham lam và ích kỷ của hắn. Nhưng khi biết Lâm Thiên – người bạn gái ngây thơ của hắn – lại mang thai đôi, cô không khỏi cảm thấy thương xót. Những sinh linh bé nhỏ vô tội này lẽ ra đã có một cuộc đời khác, nhưng chúng lại bị mắc kẹt trong sự ích kỷ và tăm tối của cha mẹ chúng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phùng An An đã đưa ra điều kiện khắt khe: Lâm Thiên phải tự nguyện phá thai. Điều đó không phải vì cô thực sự cần những sinh linh đó để thi triển pháp thuật, mà là để thử thách lương tri của Trịnh Khanh. Cô hy vọng hắn sẽ từ chối, sẽ bảo vệ người yêu và hai đứa trẻ. Nhưng hắn đã chọn điều ngược lại, sẵn sàng dẫm đạp lên tất cả để đạt được tham vọng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đêm Lâm Thiên đau đớn rời khỏi phòng khám, Phùng An An đã chờ sẵn. Cô đón lấy hai bọc nhỏ mà bác sĩ đưa ra, nhưng không mang chúng về hương đường như Trịnh Khanh nghĩ. Thay vào đó, cô lái xe suốt đêm đến một ngôi chùa hẻo lánh trên núi, nơi có một vị trụ trì già mà cô từng kết giao.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đại Đức trụ trì chùa đã ngoài thất tuần, ông đứng bên cạnh cô trì tụng kinh siêu độ cho vong hồn vô tội. Hai sinh linh nhỏ bé được chôn cất trong khuôn viên chùa, dưới một cây đại thụ già cỗi. Lần cuối cùng, cô chắp tay trước mộ, thì thầm:“Các con, hãy yên nghỉ. Hãy tìm đến một cuộc đời khác, nơi không có những người cha mẹ bất nhân như thế này.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
…Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong hương đường, bóng tối bao trùm. Phùng An An đứng trước bàn thờ, nhìn hai bức tượng nhỏ. Chúng không phải là hình hài của những sinh linh đáng thương kia, mà là hai con mèo hoang cô tìm thấy trong cống nước. Cô đã dùng chúng để thi triển “Song Thai Vượng Tài,” nhưng chỉ như một lớp vỏ che mắt Trịnh Khanh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những giấc mơ ám ảnh, những tiếng cười, những hình bóng nhỏ bé mà hắn nhìn thấy chỉ là kết quả của một lá bùa khác. Cô đã dùng thuật để khơi dậy lòng trắc ẩn trong hắn, hy vọng hắn sẽ nhận ra sai lầm. Nhưng dù tất cả những ám ảnh đó có chân thực đến đâu, hắn vẫn không hề thay đổi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phùng An An dường như đã quen với thế sự vô tình, cô thổi tắt ngọn nến cuối cùng đặt cạnh hai bức tượng, để bóng tối nuốt chửng căn phòng. Bên ngoài, tiếng gió rít qua khe cửa, như tiếng khóc than của những linh hồn lạc lối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
…Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net