Tiêu đề | Quỹ Lớp biến mất |
---|---|
Mô tả | Học sinh nghèo trong lớp mắc khối u, ủy viên đời sống Lương Thanh đứng ra kêu gọi quyên góp và bảo tôi trích quỹ lớp hỗ trợ. Tôi phớt lờ, chỉ lạnh lùng nói: “Tiêu hết rồi, không còn tiền.” Lương Thanh nhíu mày chặt: “Mỗi học kỳ chúng ta đóng năm trăm, tổng cộng một vạn năm! Sao có thể tiêu hết nhanh vậy?!” Sau đó, tình trạng của học sinh nghèo kia trở nên nguy kịch, cần gấp tiền chữa trị. Lương Thanh một lần nữa tìm đến tôi, nhưng tôi vẫn không chịu lấy tiền quỹ lớp ra. Cô ta chỉ trích tôi tham ô công quỹ, thấy ch//ết không cứu. Các bạn học nghe vậy đều vô cùng phẫn nộ. “Cậu mà cũng xứng làm lớp trưởng sao? Chúng tôi đúng là mù mắt mới tin cậu.” “Trả tiền lại cho bọn tôi, không thì báo cảnh sát!” “Chuyện liên quan đến mạng người! Cậu sao có thể vô tình như vậy!” Sự việc ầm ĩ đến mức cố vấn học tập phải tổ chức một cuộc họp toàn khối. Đối diện với ánh mắt chỉ trích và chán ghét của mọi người, tôi chỉ bình thản lấy ra một quyển sổ kế toán. |
Trạng thái | Hoàn thành |
Tác giả | Đọc Xíu - Admin |
Lượt xem | 16,282 |
Số chương | 4 |
Thể loại | Không CP, Vả Mặt, OE, Hiện Đại, Thanh Xuân Vườn Trường |
Danh sách chương
STT | Tiêu đề | Ngày đăng | Lượt xem | Bình luận |
---|---|---|---|---|
Chương 1 | C1 | 2/4/2025 | 192 | 0 |
Chương 2 | C2 | 2/4/2025 | 801 | 0 |
Chương 3 | C3 | 2/4/2025 | 558 | 0 |
Chương 4 | C4 | 2/4/2025 | 732 | 0 |

Quỹ Lớp biến mất

Mô tả
Học sinh nghèo trong lớp mắc khối u, ủy viên đời sống Lương Thanh đứng ra kêu gọi quyên góp và bảo tôi trích quỹ lớp hỗ trợ.
Tôi phớt lờ, chỉ lạnh lùng nói: “Tiêu hết rồi, không còn tiền.”
Lương Thanh nhíu mày chặt: “Mỗi học kỳ chúng ta đóng năm trăm, tổng cộng một vạn năm! Sao có thể tiêu hết nhanh vậy?!”
Sau đó, tình trạng của học sinh nghèo kia trở nên nguy kịch, cần gấp tiền chữa trị.
Lương Thanh một lần nữa tìm đến tôi, nhưng tôi vẫn không chịu lấy tiền quỹ lớp ra.
Cô ta chỉ trích tôi tham ô công quỹ, thấy ch//ết không cứu.
Các bạn học nghe vậy đều vô cùng phẫn nộ.
“Cậu mà cũng xứng làm lớp trưởng sao? Chúng tôi đúng là mù mắt mới tin cậu.”
“Trả tiền lại cho bọn tôi, không thì báo cảnh sát!”
“Chuyện liên quan đến mạng người! Cậu sao có thể vô tình như vậy!”
Sự việc ầm ĩ đến mức cố vấn học tập phải tổ chức một cuộc họp toàn khối.
Đối diện với ánh mắt chỉ trích và chán ghét của mọi người, tôi chỉ bình thản lấy ra một quyển sổ kế toán.