Chương 1: Tuyệt Đối Đừng Đi Con Đường NàyĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tên là Âu Ninh, tôi sinh ra ở một thôn nhỏ hẻo lánh tên là Xa Sơn. Tôi vừa sinh ra đã được định sẵn không thể sống một cuộc sống bình thường, vì gia đình tôi là một gia đình vô cùng đặc biệt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cấu trúc thành viên của gia đình chúng tôi rất đơn giản nhưng cũng phức tạp.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đơn giản là vì gia đình của chúng tôi chỉ có ba người, ông nội, mẹ và tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Phức tạp nghĩa là ông nội của tôi là một ông lão rất thần bí. Từ khi còn nhỏ tôi đã không thấy cha mình đâu, nghe nói trước khi tôi được sinh ra ông ấy đã không ở nhà rồi. Nhưng mẹ vẫn luôn rất kiên cường, vẫn tiếp tục chăm sóc cho ông nội, vất vả sinh tôi ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôn quê xa xôi hẻo lánh, người trong thôn không có việc gì làm, mỗi ngày trước bữa trà sau bữa cơm đều bàn tán về chuyện nhà chuyện cửa trong thôn, cũng có không ít lời đồn đại về gia đình tôi truyền đến tai tôi, hầu hết đều nói về ông nội và cha tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi chưa bao giờ gặp được cha mình từ khi còn nhỏ, từ khi hiểu chuyện tôi đã thường nghe những chủ đề bàn tán về gia đình chúng tôi, nhưng mỗi khi tôi hỏi ông nội và mẹ tôi về cha tôi, ông nội tôi sẽ điên cuồng chửi mắng bảo rằng tên súc sinh đó đã chết rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mà lúc đó thì mẹ tôi luôn ôm chặt lấy tôi khóc lóc nỉ non.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau này, tôi dần hiểu chuyện hơn. Vì để ông nội không nổi giận, mẹ cũng không khóc, tôi không nhắc đến cha tôi lần nào nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn đầy nghi vấn về người đàn ông mà cả thôn không ai muốn nhắc đến kia.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu như ông ấy đã chết, vậy tại sao mẹ tôi chưa bao giờ đưa tôi đến viếng mộ của ông?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu như ông ấy đã chết, tại sao mỗi lần nhắc đến ông, ông nội đều sẽ quát mắng chửi rủa chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội và mẹ đều là những người rất hiền lành tốt bụng, dù người trong thôn sau lưng sẽ bàn tán vài câu, nhưng trước mặt bọn họ, người trong thôn đều rất cung kính, vì ông nội là thầy lang duy nhất trong thôn và cũng là đạo sĩ duy nhất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Y quán của ông nội nằm ngay ở ngôi nhà gỗ đầu thôn, tên của y quán khá là kỳ lạ, tôi tin rằng bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ nhớ kỹ nó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội nói, đó là y quán do tổ tiên của chúng tôi để lại, có lịch sử hàng trăm năm rồi, là di sản quý báu của tổ tiên nhà họ Âu để lại cho con cháu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi chưa nhìn thấy y quán kỳ lạ này mở cửa bao giờ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong thôn nếu ai có bệnh hay gặp hoạ gì đều thích chạy đến trước cửa nhà của chúng tôi hét lên, lão Âu, ai đó của nhà nào đó chỗ nào đó không được khỏe!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội tôi sẽ cười ha ha “ừ” một tiếng, sau đó đeo theo chiếc hòm hành y cũ kĩ của ông ấy vui sướng chạy đi xem bệnh cho người ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nếu gia đình nào đó có tang sự hỉ sự gì, cũng sẽ chạy đến nhà chúng tôi hét lên, lão Âu, nhà nào đó có tang rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội tôi cũng vẫn như cũ xách chiếc hòm cũ, chạy đi giúp người khác.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có lần tôi hỏi ông tôi, tại sao những người muốn khám bệnh đó không tự đến tìm ông mà ông cứ phải chạy đến khám cho người ta chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội vẫn cười tươi nói với tôi: “Tổ tiên nhà chúng ta đã truyền dạy như vậy đấy, thầy lang thì phải đến tận nhà khám bệnh.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặc dù ông nội chỉ nói qua loa sơ sài, nhưng tôi luôn cảm thấy rằng ông nội không chỉ có thể chữa bệnh cho mọi người hay tổ chức tang lễ đơn giản như vậy được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Bởi vì mỗi đêm, ông nội đều sẽ lặng lẽ rời giường đi ra ngoài, đến lúc trời gần sáng lại lặng lẽ trở về nhà.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Về việc ông đã đi đâu làm gì, tôi không biết, mẹ tôi cũng không biết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cách một đoạn thời gian, ông nội sẽ đi xa khoảng ba bốn ngày, lần nào về ông cũng cho tôi một hộp bỏng ngô, tôi sẽ cười đến híp mắt cong mày hôn lên mặt ông một cái, sau đó chạy đi đánh chén bỏng ngô một cách ngon lành.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mẹ tôi là mẫu người vợ hiền mẹ tốt, hiền lương thục đức, xem trọng chữ hiếu, bà ấy không nói nhiều, cũng không bao giờ hỏi ông nội đi xa để làm gì.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mỗi lần ông nội về sau một chuyến đi xa, ông nội đều sẽ đưa cho bà ấy một xấp tiền.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mẹ tôi không bao giờ hỏi tiền từ đâu ra, mẹ chỉ âm thầm giặt giũ, nấu nướng, lo cho cuộc sống của hai ông cháu chúng tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôn làng tuy nhỏ nhưng cuộc sống của gia đình chúng tôi lại giàu có sung túc nhất. Giờ nghĩ lại mới thấy, rõ ràng nếu chỉ dựa vào số tiền công ít ỏi của việc hành y, lo ma chay của ông nội tôi thì hoàn toàn không đủ làm cho cuộc sống của chúng tôi thoải mái như vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mẹ tôi rất thông minh, cũng rất chăm chỉ. Sân nhà lúc nào cũng được quét dọn sạch sẽ, gà vịt cũng nuôi không ít, lâu lâu mẹ sẽ lại mổ một hai con để đổi món cho hai ông cháu chúng tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau ba tuổi, trước sáu tuổi, tuổi mà những đứa trẻ khác đang được đi học mẫu giáo, thì ở nơi hẻo lánh nghèo nàn này của chúng tôi, bọn trẻ chỉ có thể lăn lộn trên núi sông ruộng đồng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Có điều, ông nội thường dẫn tôi lên núi hái thuốc, dần dà tôi cũng được truyền thụ không ít kiến thức về y học. Theo lời của ông cụ nói thì tôi là con cháu của nhà họ Âu, sau này y quán âm dương sẽ được truyền lại cho tôi, sao có thể không biết y thuật được cơ chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói thì nói như vậy, nhưng tôi chưa từng đến y quán âm dương đó của ông nội lần nào, không phải tôi không muốn đi mà là ông nội không cho tôi đi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang ở độ tuổi ngoan ngoãn nghe lời, nên tôi thật sự chưa từng đến y quán của ông nội. Nhưng điều này cũng khiến cho khi lớn lên tôi càng thêm tò mò về y quán thần bí đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thời gian trôi qua, tôi cũng dần lớn lên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Năm đó tôi sáu tuổi, đã đến độ tuổi phải đi học, vào ngày sinh nhật của tôi ông nội đã trịnh trọng treo lên cổ tôi một khối ngọc Dương Chi(*) to bằng ngón tay trỏ của tôi, đồng thời còn trịnh trọng nói với tôi: "Âu Ninh, cháu là con cháu của nhà họ Âu. Ông nội ở bên cạnh cháu thì ông nội sẽ bảo vệ cháu. Nếu ông nội không ở bên cạnh cháu, thì miếng ngọc này sẽ bảo vệ cháu. Cháu phải bảo vệ miếng ngọc này. Tuyệt đối đừng để mất."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
(*) Ngọc Dương Chi: hay còn gọi là ngọc mỡ dê, là một loại trong nhóm ngọc Hoà Điền, trắng mướt như mỡ dê, bóng mịn, trong suốt, hoàn toàn không tạp chất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi đó, tôi vẫn còn nhỏ tuổi, trong lòng tôi thầm nghĩ: “Không phải ông mới nói ngọc sẽ bảo vệ cho tôi sao? Khúc sau sao lại thành tôi bảo vệ miếng ngọc này rồi?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau này, tôi mới dần hiểu ra cái gọi là người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng người, ý nghĩa không phải đơn giản chỉ nằm trên mặt chữ như vậy.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng khối ngọc Dương Chi này rất tinh khiết, màu trắng sữa đục khiến người ta không khỏi yêu thích, tất nhiên tôi cũng thích mê không rời tay. Buổi tối lúc đi ngủ tôi rất thích vân vê nó trong tay chơi, ban ngày thì treo ngay trước ngực.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chính nhờ khối ngọc này mà tôi đã tránh khỏi được rất nhiều tai hoạ, tất nhiên đây đều là chuyện sau này.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau sinh nhật của tôi, ông nội gửi tôi đến học ở một trường học trên thị trấn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thôn cách thị trấn khá xa nên hầu hết trẻ em ở các thôn gần đó đều phải tự vác gạo vác mì đi học, đến trường thì đưa mì gạo cho nhà ăn, xem như đã giải quyết xong cơm nước trong một tuần.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc đó tôi còn nhỏ, ông tôi cõng trên lưng rất nhiều mì gạo, nắm tay tôi đi dọc con đường đất dẫn vào thị trấn đến trường.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mỗi lần đi trên con đường đất này, ông tôi sẽ chỉ những cảnh đẹp nơi núi rừng, nương rẫy rồi kể cho tôi nghe một số câu chuyện về tuổi thơ của ông và một số giai thoại kỳ lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mặc dù ông nội không phải là người có văn hoá, nhưng ông ấy kể chuyện rất giỏi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau này tôi mới biết được rằng những câu chuyện mà ông nội kể thực ra là sự thật từ kinh nghiệm bản thân của ông.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một trong những câu chuyện khiến tôi nhớ nhất là khi ông nội chỉ vào một lối đi nhỏ và nói với tôi: "Nhóc Ninh, cháu phải nhớ kĩ, cháu tuyệt đối đừng đi vào đó."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi đã từng hỏi ông nội tại sao không được đi vào con đường đó, đôi mày dài nhợt nhạt của ông nội run lên vài lần, ông có vẻ hơi tiếc nuối nói: "Bên kia là Đông Sơn, là nơi chôn cất người chết. Cháu vẫn còn nhỏ, đi rồi sẽ bị doạ hết hồn đấy."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau đó tôi dường như mơ hồ nghe thấy tiếng ông nội thì thào: "Thật đáng tiếc, bây giờ không có đạo sĩ nào lợi hại như vậy nữa rồi..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông nội nói rất nhỏ, lúc đó tôi cũng không quá để tâm đến, tôi chỉ nhớ kĩ rằng nơi đó là nơi chôn cất người chết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc đó tôi quả thật là còn quá nhỏ, mới chỉ sáu tuổi, sao có thể không sợ người chết chứ? Nghe ông nội nói đó là nơi chôn cất người chết, nên mỗi khi đi ngang qua con đường nhỏ đó, tôi lại tránh đi rất xa, sợ rằng sẽ có yêu ma quỷ quái gì đấy đột nhiên nhảy ra bắt tôi đi mất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau này người trong thôn sửa lại đường đi, cho thông xe, con đường nhỏ đó bị bỏ hoang, cỏ dại um tùm nên rất khó tìm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Giao thông đi lại thuận tiện hơn, nhiều người dân trong thôn lên thị trấn làm việc, điều kiện sống của họ được cải thiện tốt hơn nhiều.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hầu hết trẻ em đến trường đều được cha chạy xe máy chở đến trường. Chỉ có tôi là ngày nào cũng được ông nội dắt tay, đứng bên con đường vừa mới sửa xong, chờ xe đưa đón từ thị trấn về các thôn quê mỗi sáng và tối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một năm chầm chậm trôi qua, tôi đã sớm quen với con đường đến trường này nên không để ông nội đưa đi nữa, mỗi ngày tôi đều cùng đi học, tan học với thằng nhóc nhà lão Cam trong thôn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thằng nhóc này tên là Cam Thành Hùng, cũng bằng tuổi với tôi, có thể xem là bạn từ bé từ của tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vào thời điểm đó, phim hoạt hình Doraemon rất nổi tiếng, mà Cam Thành Hùng lớn lên trông giống hệt như Nobita trong đó vậy, tính cách cũng rất giống, cậu ấy hay đeo một cặp kính đen tròn, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu vàng, vì vậy chúng tôi đặt cho cậu ấy biệt danh là Đại Hùng(*) .Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
(*) Nobita bên Trung gọi là Đại Hùng, ở đây đặt biệt danh cũng có phần chơi chữ, vì tên của Cam Thành Hùng cũng là Hùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Năm lên bảy tuổi, tôi mơ hồ nhớ rằng đó là một ngày cuối tuần, tôi, Đại Hùng và một vài bạn học khác sau giờ học cùng nhau chơi ở sân trường rất lâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi phụ huynh của những bạn học đó đều đã đến đón bọn họ thì trời cũng đã tối.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đại Hùng và tôi nhận ra rằng chúng tôi đã bỏ lỡ chuyến xe đưa đón trở về thôn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hai đứa trẻ đứng bên lề đường không biết phải làm sao, nhìn bầu trời đang tối dần, hai người chúng tôi bàn bạc, quyết định đi bộ về thôn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đường về thôn là con đường rải đá vẫn chưa hoàn thành, chân dẫm vào những viên đá to sẽ bị đau, nhưng hai chúng tôi vừa đùa giỡn vừa chạy về, đi cũng rất nhanh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chỉ là chúng ta vừa đi vừa đùa giỡn, không hiểu sao lại đi ra khỏi con đường rải sỏi, hơn nữa càng ngày càng đi xa hơn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Khi hai chúng tôi phát hiện ra vấn đề thì trước mắt chúng tôi ngoài đám cỏ dại, cũng chỉ là rừng trúc.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngẩng đầu nhìn ra xa thì ngoại trừ những mảnh ruộng đồng hoang vắng, thì là đồi núi chập chùng, nào còn thấy con đường rải đá ban nãy chứ?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ở vùng núi hoang vu, trời tối rất nhanh, khu vực xung quanh trong nháy mắt đã trở nên tối tăm, tôi và Đại Hùng đều có chút sợ hãi, bắt đầu thảo luận xem nên đi đâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thực ra căn bản không cần thảo luận, hai người chúng tôi đã lập tức quyết định đi ngược lại con đường cũ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chúng tôi bắt đầu quay đầu lại đi ngược trở về, nhưng chúng tôi quay đầu đi ngược lại khoảng một tiếng sau thì vấn đề lại xuất hiện.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chúng tôi rõ ràng chưa đi bao xa, tại sao đi mãi vẫn chưa tìm được con đường ban nãy?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cuối cùng, chúng tôi phải chấp nhận một sự thực rằng chúng tôi lạc đường rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lúc này trời cũng tối dần rồi, hai đứa chúng tôi vừa mệt vừa đói, khó khăn lắm mới tìm được một tảng đá to, chúng tôi ngồi tựa lưng vào đó nghỉ ngơi. Một lúc sau thì tôi nghe thấy tiếng ngáy khẽ của Đại Hùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngủ một chút đi! Một giọng nói vang lên với tôi, sau đó tôi mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Tôi cảm thấy như bị ai đó lôi kéo, tôi dường như đang tỉnh, nhưng cũng dường như vẫn chưa tỉnh, cảm giác vừa tỉnh vừa mơ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trong lúc đang ngẩn ngơ, tôi dường như nghe thấy cách đó không xa có rất nhiều giọng nói, Đại Hùng đứng bên cạnh kéo vai tôi nói với tôi: "Âu Ninh, mau dậy đi, mẹ cậu gọi cậu về nhà ăn cơm kìa."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net