Thanh Gia năm thứ ba, trấn Thanh Sơn.Nơi đây là vùng đất ven rìa nhân gian, bốn bề núi non bao bọc, chân núi hợp thành một vùng đất bằng phẳng, có thành trấn ngụ tại đó.Hạo kiếp trăm năm trước không ảnh hưởng đến nơi này, đường phố trong trấn vẫn tấp nập, náo nhiệt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cuối phố mới mở một dược quán không lớn không nhỏ, thi thoảng có người ra vào."Cọt kẹt..."Cánh cửa khép hờ bị ai đó đẩy ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghe thấy tiếng động, người đang nằm gục trên chiếc ghế gỗ sau quầy thuốc khẽ động đậy, đưa tay gỡ quyển thoại bản đã lật đến cũ mèm ra khỏi khuôn mặt, chống eo ngồi dậy một cách khó nhọc."Hự..."Phía dưới cuốn thoại bản cũ kỹ là một mái đầu bạc rối bù xù, lúc đứng dậy, người đó còn phát ra một tiếng hít thật sâu, như thể một chỗ nào đó vừa bị kéo căng, trên người mặc một bộ y phục bằng vải bố, hoàn toàn là bộ dáng một cụ già tuổi xế chiều.Trời đã sẩm tối, trong dược quán khá âm u, ánh sáng le lói duy nhất đến từ khung cửa sổ nhuốm màu xanh lục, hắt lên tủ thuốc gỗ sẫm màu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mùi thuốc nồng nàn xực vào mũi, còn có hương rượu thoang thoảng đâu đó.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Vị khách bước vào ngập ngừng lên tiếng: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Bốc thuốc."Người đứng sau quầy xoa xoa thắt lưng, ho khan hai tiếng, hỏi: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Thuốc gì?" Không biết vì bệnh tật hay lý do gì khác, giọng y khàn đặc, khó lòng phân biệt âm thanh vốn có.Vị khách nói tên hai vị thuốc.Cẩn thận đặt quyển thoại bản sang một bên, người đứng sau quầy bốc thuốc, miệng ngáp một cái dài.Tiền trao thuốc nhận, vị khách lấy thuốc, lễ phép nói: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Đa tạ lão." Động tác của người phía sau bất giác khựng lại, sau đó gật đầu, như không nhịn được cười, đáp: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Không có gì."Khách rời đi, Trần Bất Nhiễm khom người lắc lắc bầu rượu đã cạn, sau đó dịch ánh mắt ra ngoài cửa sổ.Y trở lại ghế dựa nằm một lúc, lật trang thoại bản còn dang dở.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sắc trời bên ngoài đã vàng hơn trước, đan thành từng tầng từng lớp lan dần ra nền trời, hoàng hôn sắp buông xuống.Hôm nay chắc không có khách nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Y đứng dậy, tùy tay phủi phủi bộ y phục bằng vải bố, cầm theo bầu rượu, đóng cửa dược quán đi ra ngoài phố.Y đến quán rượu ở đầu phố bên kia.Khác với dược quán vắng vẻ của y, lúc này quán rượu đông nghịt khách, người ra vào tấp nập, bên trong cũng náo nhiệt không kém, sảnh lớn tầng một đầy kín người.Đã đến đây rất nhiều lần, Trần Bất Nhiễm quen cửa quen nẻo bước lên tầng hai, tìm một chỗ ngồi xuống.Tiểu nhị trong quán đã quen mặt y, hay nói đúng hơn là quen với mái tóc bạc rối bời kia, nhanh chóng mang rượu nóng đến, rót đầy bầu rượu của y, sau đó bưng khay trống chạy sang bàn khác.Chỗ ngồi này ngay sát lan can tầng hai, cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy người đang đứng trên bục dựng chính giữa sảnh lớn tầng một.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net