Người đến chính là vị thiếu gia vừa được nhắc tới.Thiếu gia vừa nhắc chính là nhi tử của ông chủ quán rượu, tên Phương Du, thỉnh thoảng ra quán phụ giúp, còn rất trẻ, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng vì từ nhỏ đã theo phụ thân quản lý quán rượu nên tuy còn nhỏ nhưng làm việc quyết đoán, người làm trong quán đều rất nghe lời anh ta.Không biết có phải duyên phận gì hay không, mỗi lần anh ta ra quán phụ giúp thì đều trùng hợp bắt gặp Trần Bất Nhiễm.Mái tóc xõa trên bàn, y nằm gục trên bàn khẽ giơ tay vẫy vẫy, coi như chào hỏi.Tay áo trượt xuống, lộ ra cổ tay gầy guộc, trắng bệch, rõ ràng là bàn tay của người ốm yếu lâu ngày.Phương Du bước đến bên bàn, nhìn bầu rượu đã cạn trước mặt, tiện tay lấy đi chén rượu bên cạnh, nói: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Để ta đưa ngươi về."Tiền rượu đã có tiểu nhị tính, Trần Bất Nhiễm được vị thiếu gia tốt bụng dẫn ra khỏi quán rượu, khi đi còn không quên ôm theo bầu rượu của mình.Bên ngoài trời đã tối đen, trên đường vắng tanh, Phương Du một tay cầm đèn l*иg, một tay dìu người bên cạnh, chậm rãi tiến vào con đường mòn dẫn về phía sâu trong Thanh Sớn.Nương theo ánh đèn l*иg le lói, Trần Bất Nhiễm nhìn thấy vết thương mới trên tay cầm đèn của Phương Du.Nhận thấy ánh mắt của y, Phương Du di chuyển tay cầm đèn, che đi vết thương, giải thích: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Lúc luyện kiếm bị thương."Người dân trấn Thanh Sơn đều biết thiếu gia của quán rượu trên phố muốn trở thành kiếm tu.Đối với một thành trấn chưa từng xuất hiện tu sĩ như trấn Thanh Sơn mà nói, việc trở thành kiếm tu chẳng khác nào truyện cười.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ông chủ quán rượu cũng chưa bao giờ phản đối chuyện này, chỉ lắc đầu ngao ngán khi có người nhắc tới.Gió đêm thổi lạnh buốt, thổi bay mái tóc bạc phía sau, mang theo hơi lạnh thấu xương.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Trần Bất Nhiễm cảm thấy ngứa ngáy trong l*иg ngực, bèn ho khan hai tiếng, vỗ vỗ ngực, cười nói: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Hay là theo ta học, ta dạy cũng hay lắm."Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi thuốc đắng nhàn nhạt, biết ngay lão say này lại bắt đầu nói nhảm, Phương Du không đáp lời.Không nhận được hồi âm, Trần Bất Nhiễm lại tiếp tục nói với giọng vẻ cao siêu: Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Kiếm của ta...""Khụ khụ khụ!"Câu chuyện bị ngắt quãng bởi trận ho khan thấu tim gan.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đèn l*иg trong gió lung lay, ánh sáng mờ nhạt chớp nháy, sau đó lại le lói chiếu sáng.Con đường này vắng lặng, ngoài tiếng gió ra chỉ còn lại tiếng ho khan.Phương Du buộc người vừa ho sắp đứt hơi vừa cố nói kia nghỉ một lúc, chờ y hết ho mới lên tiếng.Về phần ông chủ dược quán đột ngột xuất hiện năm ngoái này, người dân trấn Thanh Sơn biết rất ít, chỉ biết y bị bệnh, hơn nữa còn rất nặng, hoàn toàn dựa vào thuốc mới duy trì được sự sống, thế mà lại còn nghiện rượu.Từ lần đầu tiên gặp người này ở quán rượu, Phương Du với tấm lòng nhiệt tình giống hệt phụ thân của mình luôn không thể yên lòng, tính cả lần này, anh ta đã đỡ người này đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, cũng nghe y nói không ít lời nhảm.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net