Lâm Thù Văn chạy về sân của gia chủ, cách cánh cửa, gọi: "Ông chủ Nghiêm."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu muốn nói lại thôi: "Cảm ơn ngươi, ta..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thiếu niên tuy không hiểu rõ việc đối nhân xử thế, nhưng ai đối xử với cậu thật lòng, cậu đều cảm nhận được, đôi mắt cay cay, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lông mi hơi ướt của Lâm Thù Văn run run, ngơ ngác nhìn người trước mặt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dáng vẻ mong manh, mềm mại đầy mẫn cảm của thiếu niên dừng trong đáy mắt Nghiêm Dung Chi, khiến tim người ta bất giác đập nhanh hơn, trong lòng chợt nảy sinh khao khát muốn ôm người vào lòng để vỗ về an ủi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng Nghiêm Dung Chi không làm vậy, mà nói: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thiếu niên cúi đầu, cố nhịn chua xót trong mắt, gật đầu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu giải thích: "Ta không phải cố ý tránh mặt ông chủ Nghiêm, cũng không phải không muốn gặp ông chủ Nghiêm."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một làn gió nhẹ thổi qua hành lang bên ngoài phòng ngủ, cây lê đung đưa, bóng cây nhẹ nhàng lắc lư.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn có ý muốn nói, không đợi Nghiêm Dung Chi hỏi, cậu đã tự mở miệng: "Thù lao đã phát rồi, ngày mai ta định vào thành mua chút đồ để tự mình dùng, còn có một số lễ vật cho Mạc gia."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi không cắt ngang lời của thiếu niên, đôi mắt trầm tĩnh, tuy không nói gì nhưng Lâm Thù Văn biết đối phương đang chăm chú lắng nghe mình nói.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ta, ta không chỉ tặng quà cho Mạc gia, còn định đưa cho cả ông chủ Nghiêm nữa."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nói xong, Lâm Thù Văn siết chặt hai tay để bên người, nói tặng quà cho Nghiêm Dung Chi nhưng trong giọng nói không có chút tự tin nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Của cải Nghiêm Dung Chi phong phú, quà cậu đưa thì lại chẳng đáng là bao.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi nói: "Lần trước không phải tiểu tiên sinh đã tặng rồi sao?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn nhất thời không phản ứng, suy nghĩ một hồi, mặt liền phiếm hồng không được tự nhiên.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ý ông chủ Nghiêm nói con thỏ kia sao?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu vốn định mở miệng giải thích, nhưng càng nói mặt càng tái nhợt.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Con thỏ đất đó chỉ là cậu tiện tay nặn, so với sự quan tâm của đối phương dành cho mình, căn bản không đáng nhắc đến.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi chăm chú nhìn thiếu niên, ánh mắt lướt qua đôi tai nhỏ nhắn lộ ra bên dưới mái tóc, nhẹ giọng nói: "Con thỏ đó ta đã giữ lại rồi, có lẽ trong mắt nhiều người, con thỏ ấy chỉ là một con thỏ làm từ bùn đất, không đáng một xu, nhưng trong lòng ta, giá trị của nó không thể tính bằng tiền bạc được."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Gương mặt trắng như ngọc của thiếu niên bên dưới ánh đèn càng ngày càng hồng hơn, cậu không dám đối diện với đôi mắt thâm thúy, trầm tĩnh của Nghiêm Dung Chi, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, không có đáp lại ngay.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cuối cùng chậm rì rì mở miệng: "Vậy, vậy ta về trước."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi vẫn cúi đầu nhìn cậu: "Nghỉ ngơi sớm chút."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn "ừm" một tiếng, ngước mắt lên, ánh mắt chỉ vừa chạm vào đối phương đã vội né tránh, khẽ nói: "Ông chủ Nghiêm cũng nghỉ ngơi sớm đi."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
*Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net