Nghiêm Dung Chi nhìn, không tiếng động câu môi dưới, không hỏi hương vị có ngọt hay không, nếu không, Lâm Thù Văn lại nghĩ một đằng nói một nẻo.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đến nỗi vì sao bỗng nhiên lại vậy, Nghiêm Dung Chi cũng biết nguyên nhân.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn không dám thừa nhận mình ngủ một giấc cùng Nghiêm Dung Chi, cho dù hắn có nói những lời dễ nghe đến đâu, dưới tình huống hiện tại, nói ra chỉ sợ đối phương sẽ tránh mặt mấy ngày mất.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ăn mứt táo, trong lòng Lâm Thù Văn dâng lên một phần ngọt ngào, có chút tâm sự khó có thể mở miệng, giờ phút này lại bắt đầu tìm lời để nói, nhằm để che lấp hay giảm bớt cảm giác gì đó không rõ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thanh âm thiếu niên nhỏ xíu, nhìn chằm chằm cái bàn nói: "Ông chủ Nghiêm, ta vừa mới cùng Mạc Bố đi buổi họp thôn ở thôn Lục gia để bán sách, viết bảy quyển đều bán hết, tổng cộng thu được một lượng năm văn tiền."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ánh mắt Nghiêm Dung Chi chợt lóe, hỏi: "Ban đêm em không ngủ được, chính là vì việc này sao?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn chần chờ gật đầu, tiện đà nhẹ giọng giải thích: "Không phải là cố ý không ngủ."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ông chủ Nghiêm, tiền thuốc mấy ngày nay bao nhiêu thế?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, thuận miệng nói một câu, Lâm Thù Văn đã nhanh chóng đem toàn bộ số tiền mấy ngày nay cực khổ sao chép sách vừa kiếm được ra, đẩy toàn bộ đến trước mặt hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đối diện với ánh mắt cẩn thận mà vẫn sáng ngời của thiếu niên, lời nói ngừng bên miệng, Nghiêm Dung Chi bất đắc dĩ nói: "Ta đau đầu, muốn ngủ một lát."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn sửng sốt: "Vậy, vậy ta đỡ ông chủ Nghiêm lên xe ngựa ngồi..."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi dùng một tay đơn giản xoa trán, nhắm mắt nói: "Lúc này chỉ sợ xốc nảy một chút thì ta sẽ càng không khỏe."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn ấp úng, không có biện pháp nào.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu nói: "Ta đi gọi La Văn đại ca, để hắn mời Tần đại phu tới đây khám thử."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nghiêm Dung Chi nhíu mày, kết quả chờ Lâm Thù Văn vòng quanh sân nhà mình tìm kiếm hai vòng, một chiếc xe ngựa lớn như vậy lại chẳng thấy bóng dáng, La Văn cũng không biết đã đi đâu.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cậu vội vàng về phòng, nhìn thấy ánh mắt nam nhân như đang cố chịu đựng, dưới tình thế cấp bách chạy qua đỡ lấy cánh tay đối phương: "La đại ca không biết đi đâu rồi, ông chủ Nghiêm, ta đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi một lát."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Hơi thở thuộc về thiếu niên đánh úp vào mặt hắn, Nghiêm Dung Chi khẽ nheo mắt, nằm lên gối đầu của thiếu niên, đối phương còn kéo một tấm đệm mỏng lớn chưa bằng một nửa vóc người hắn, đắp lên cho hắn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lâm Thù Văn cảm thấy đệm giường của mình quá nhỏ so với nam nhân, bối rối vò nhẹ tóc, cuối cùng đem tấm đệm đặt lên bụng Nghiêm Dung Chi, nhẹ giọng nói: "Cái bụng, như vậy sẽ không bị lạnh."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Một câu thôi đã khiến Nghiêm Dung Chi muốn trợn mắt nhìn cậu, nhưng bản thân vẫn đang nằm trên giường của người ta, nên không thể làm quá được.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net