2.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Đến khi tôi quay lại khách sạn, điện thoại của Mạnh Tâm Nhi đã gọi đến.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tin tức của cô ta cũng nhanh thật.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Trần Mộc, tự dưng cô đến nhà tôi làm gì? Cô đã nói gì với mẹ tôi?!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn bộ dạng chột dạ như kẻ trộm bị bắt quả tang của cô ta, tôi cũng chẳng vội vạch trần, chỉ hờ hững đáp:Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Chẳng có gì đâu, chẳng phải đang Tết sao? Mẹ tôi làm giúp việc ở nhà cô quanh năm suốt tháng, tôi thay bà ấy đến chào hỏi chủ nhà, nói một câu mừng năm mới thì không được à?"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Người nhà của tôi không cần cô đến cảm ơn!" Giọng điệu của Mạnh Tâm Nhi đầy vẻ cảnh cáo. Nếu không phải cô ta đang đi du lịch nước ngoài, e rằng đã lập tức chạy đến tìm tôi tính sổ rồi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi với cô ta là bạn cùng trường đại học. Khi còn đi học, cô ta lúc nào cũng vênh váo dựa vào gia thế, ngang ngược càn quấy, tìm người đánh tôi một trận cũng không phải chuyện lạ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mạnh Tâm Nhi cất giọng lạnh lùng: "Dì Vương đâu? Đưa bà ấy nghe máy, tôi có chuyện muốn nói với bà ấy."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi khẽ cong môi cười: "Bà ấy có chút chuyện, tạm thời không nghe điện thoại được."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Bà ấy thì có chuyện gì chứ? Mau đưa điện thoại cho bà ấy!" Cô ta đột nhiên cao giọng, hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ sự không kiên nhẫn. "Trần Mộc, đang yên đang lành, tôi khuyên cô đừng có gây chuyện. Cô mò đến nhà tôi rốt cuộc có mục đích gì? Nếu cô không nói, tôi tự mình gọi cho dì Vương!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhìn dáng vẻ sốt sắng của cô ta, tôi cảm thấy buồn cười vô cùng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lộ liễu như vậy, chẳng khác nào đang sợ tôi không biết Vương Phụng Kiều chính là mẹ ruột của cô ta!Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Chỉ là đến chào hỏi thôi mà, cô hung dữ như vậy làm gì? Dọa tôi sợ đấy." Tôi tỏ vẻ vô tội, cố ý làm ra bộ dạng yếu đuối như bạch liên hoa. "Nếu cô nhất quyết không tin, vậy thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Mạnh Tâm Nhi tức đến nghiến răng, nghiến lợi, hằn học đe dọa: "Cô đừng tưởng tôi không làm gì được cô! Tôi sẽ gọi ngay cho dì Vương, bảo bà ấy dạy dỗ lại cô một trận!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Ồ, được thôi." Tôi mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng. "Cô cứ để bà ta dạy dỗ tôi đi, chỉ cần cô có cái khả năng đó."Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cúp điện thoại, ánh mắt tôi rơi xuống hũ tro cốt của Vương Phụng Kiều.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi tìm một góc chụp đẹp, bấm một tấm hình rồi gửi thẳng vào WeChat của Mạnh Tâm Nhi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Không ngoài dự đoán, chỉ trong chốc lát, một đoạn tin nhắn thoại dài dằng dặc được gửi đến.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cô ta hoàn toàn không tin Vương Phụng Kiều đã chết, chỉ cho rằng tôi đang nguyền rủa bà ta.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
"Trần Mộc, cô cũng độc ác quá đấy! Dù sao bà ấy cũng là mẹ cô! Cô lại đi trù bà ấy chết sao? Mùng Ba Tết mà cô còn dám ghép ảnh di ảnh của bà ấy, cô có còn là người không hả?!"Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net