Chương 3: Tỳ hưu nhân gianĐọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Gì? Vẫn chưa xong hả? Cậu đừng làm tớ sợ nha lão Thất! Chuyện gì vậy trời!” Lưu Mao Tử vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe tôi nói như vậy tim lại muốn ngừng đập. “Chỉ cần dùng một vài thủ đoạn là có thể giải quyết được nó. Dù gì nó cũng không phải là loại đồ vật có thể hại đến tính mạng...”“Đồ vật mang trên mình tà tính như này là do bị lây nhiễm oán niệm của chủ nhân khi còn sống, cho nên cần phải tìm ra nguồn gốc oán niệm của cô ta. Nếu như tớ đoán không lầm, chủ nhân của chiếc yếm này là thê thiếp trong một gia đình giàu có thuộc triều nhà Thanh, nhìn qua hẳn không phải là tình nguyện gả, người thiếp ở những câu chuyện thế này thường chịu rất nhiều uất ức. Hơn nữa vào lúc cuối, nhìn dáng vẻ của cô ấy giống như đang ôm thứ gì đó gào khóc…”“Có thể để cho một người phụ nữ sinh ra oán khí lớn như vậy, cũng chỉ có con của cô ta... Vì vậy, để giải quyết ngọn ngành chuyện của nhà cậu còn cần phải tìm được đứa bé kia nữa...”Tôi nhìn chăm chú vào vết máu tươi giặt hoài không hết trên yếm, trong lòng thấp thỏm vô cùng...“Ai bán cái này cho cậu? Chuyện này cậu phải nói rõ ràng cho tớ nhé...” Tôi kêu Lưu Mao Tử ngồi xuống kể hết mọi chuyện.“Thực ra… khi tớ đến Bát Gia Lĩnh, những thứ có giá trị đã bị thợ khoét đất lấy gần hết, những món còn lại toàn là “vàng thau lẫn lộn”, cũng chỉ để lừa gạt người ngoài nghề. Ngay khi tớ muốn trở về, bỗng nhiên tớ thấy hợp mắt cái yếm mà tên thợ khoét đất mới tới đang cầm trong tay…”“Nhắc mới nhớ, tớ làm nghề này khá lâu rồi, thợ khoét đất quanh đây cũng quen biết đại khái, chắc một phần là do va chạm nhiều nên nhìn quen mặt nhau. Nhưng tên thợ khoét đất này tớ thật sự chưa từng thấy bao giờ, cũng không thấy có sư phụ dẫn hắn...” Lưu Mao Tử đầu bắt đầu nhớ lại những kí ức rời rạc.“Bố tớ từng nói, phong thủy quanh chỗ chúng ta rất tốt, mộ nhiều, ngành đồ cổ phát triển, cho nên quy củ của ngành này rất nghiêm khắc, thợ khoét đất ngoại lai không thể bốc mộ tùy ý, trừ phi có thợ khoét đất “bản địa” hướng dẫn mới được. Thế nhưng nếu là người dân bản địa thì… Tình huống của cậu giống như loại tình huống thường gặp, có một loại dân bản địa thu nhầm phải vật âm, trong nhà lục đục không yên mới sang tay bán cho các cậu...”“Đệt mẹ nó chứ! Giờ tớ tìm hắn ở đâu đây! Dám lừa Lưu Mao Tử ta hả!” Tôi còn chưa nói xong, Lưu Mao Tử đã nổi trận lôi đình, xắn tay áo chuẩn bị xông ra ngoài.“Đừng đừng... Đây chỉ là phỏng đoán thôi! Có điều chúng ta quả thực phải đi Bát Gia Lĩnh một chuyến, cậu đợi tớ chuẩn bị một chút, xế chiều ngày mai chúng ta khởi hành...”...Tôi trằn trọc khó ngủ cả đêm, trong đầu rối bời, chuyến đi này, không biết là sẽ có kết quả gì đây...Sáng sớm hôm sau, Lưu Mao Tử thu xếp đồ đạc đợi ngay ngoài cửa nhà tôi, đồ chứa đầy cả xe, người không biết còn tưởng cậu ấy sắp chuyển nhà luôn, cậu ta lại vừa mua một chút vật dụng có thể sử dụng, nói là chuẩn bị đầy đủ thế thôi... chứ thực ra là thừa ấy chứ.Lưu Mao Tử lái xe chở tôi đi trên con đường gập ghềnh, lúc trời sập tối mới đến Bát Gia Lĩnh, đúng lúc thợ khoét đất đang mở chợ Quỷ, Lưu Mao Tử xuống xe hỏi một vòng, quả nhiên người kia là người dân gần đây mà không phải là thợ khoét đất.“Lão Thất, quả nhiên cậu đoán không sai! Mẹ nó! Dám giở chiêu lừa gạt với bố mày hả! Tớ đi cho hắn một trận đây!” Lưu Mao Tử nghiến răng kèn kẹt, trông có vẻ vô cùng tức giận! Chúng tôi vừa đi vừa hỏi đường, chỉ trong chốc lát đã tìm được nhà thôn dân nọ, đó là một cái trạch viện lớn, xem ra chính là nơi ở của nhà giàu đương thời. Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy nó rất giống trạch viện trong giấc mơ của mình...Lưu Mao Tử đá một phát bay cổng, phát hiện ra đã “vườn không nhà trống” từ lâu.“Mẹ nó! Bỏ chạy rồi!” Lưu Mao Tử tức muốn bốc khói, cậu ấy ngồi xuống châm điếu thuốc.“Đừng có vội, ta phải kiểm tra xung quanh trước đã, nếu nói bán món đồ kia cho cậu coi như đã giải quyết xong chuyện, thì đoán chừng hắn không cần phải chạy làm gì, bởi nhà này xem ra cũng không rẻ.”“Hơn nữa, cậu nhìn nhà này xem có giống như vừa có người ở không?” Tôi đẩy cửa gian nhà bên cạnh đi vào, vừa mới bước vào cửa, màng nhện lập tức rớt xuống bả vai.Chính xác, phòng này quá cũ kĩ, ngay cả cánh cửa cũng làm từ chất liệu gỗ rất khó đẩy ra, đồ vật trang trí trong phòng đều phủ dày một lớp bụi.Đêm hôm khuya khoắt không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo hắt vào trong phòng, càng lộ thêm sự vắng vẻ, thê lương...Tôi dạo quanh một vòng, trong phòng trống không, nhưng một bức hình trên bàn đã hấp dẫn sự chú ý của tôi. Đấy là một tấm hình đen trắng chụp một đôi nam nữ, bọn họ cùng mặc đồ cưới Trung Quốc truyền thống, người nam cười ngây ngốc, người nữ cũng gượng cười, không hiểu vì sao, vừa nhìn người phụ nữ này tôi liền sởn gai ốc.Người phụ nữ này... dáng vẻ giống y đúc người trong giấc mơ tôi, mắt hạnh môi hồng, mái tóc đen dài óng ả, rất đẹp...Không biết là tôi hoa mắt hay do ánh sáng ở gian phòng đó quá mờ, vậy mà tôi cảm thấy người trong hình đang nhìn tôi, cười không giống lúc trước...“Đường Thất...” Lưu Mao Tử không biết sấn lại gần từ lúc nào, thủ thỉ bên tai tôi.“Cmn! Cái thân hình bự con của cậu di chuyển không ra tiếng à? Doạ bố hết hồn!” Tôi bị Lưu Mao Tử hù khiến cho cả cánh tay đều nổi hết da gà, đến cả cổ và lỗ tai cũng tê tê.“Đừng nghịch nữa, Lưu Mao Tử, có lẽ trước đây cô ta từng ở chỗ này, cái yếm kia đâu? Lấy ra đây, lát nữa có thể cần dùng đến...”Tôi vừa nói vừa nhìn tấm ảnh lần nữa, lại phát hiện tấm ảnh bình thường không có thay đổi gì.“Lưu Mao Tử?”Đợi hồi lâu không có ai trả lời, lúc tôi quay đầu lại mới nhận ra Lưu Mao Tử đứng cạnh tôi đã cởi áo từ lúc nào, ngón tay út cậu ta vểnh lên điệu đà buộc yếm đỏ một cách điêu luyện...Yếm đỏ?!Tôi hít sâu một hơi, vội vàng lấy tay bịt kín miệng suýt nữa đã hét lên vì sợ, thầm cầu nguyện trong lòng cô ta đừng làm gì tôi, thế nhưng chỉ một giây sau, Lưu Mao Tử chợt ngẩng đầu lên nhe răng cười bước tới chỗ tôi.“Ôi ôi ôi ôi...”Cái yếm màu đỏ tươi trên người Lưu Mao Tử giống đang bốc cháy, nó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, ánh trăng lờ mờ và ánh sáng màu đỏ chiếu lên người cậu ta, lại có sự hài hòa kì lạ...“Không được... Người anh em à... Tớ là nam ... Cậu... Cậu cũng là nam, chúng ta không thể nào, cậu… cậu tỉnh táo lại đi...” Bây giờ trong đầu của tôi chỉ có hình ảnh người bảo vệ chết thảm và sắc mặt xanh xám của bố Lưu Mao Tử bị rút cạn sinh lực.Thịt chó đâu? Má ơi! Thịt chó của bố mày đâu!Cặp mắt tràn đầy tử khí của cậu ấy nhìn tôi chằm chằm. Khi Lưu Mao Tử từng bước từng bước đi tới chỗ này, tôi lấy đà nhảy lên đá một phát vào rốn cậu ta, sau đó xoay người chạy khỏi gian nhà này, trở về xe để tìm kiếm tất cả đồ vật có thể dùng, nhưng mỗi lần xuống xe Lưu Mao Tử lại luôn khoá xe...Tôi chửi thầm Lưu Mao Tử đến độ không còn gì để chửi, mò mẫm trên người, không có vật gì cả. Trong nháy mắt, Lưu Mao Tử đã ở ngay sau lưng, vẻ mặt cậu ấy hung dữ tóm lấy cổ áo tôi:“Dựa vào cái gì?! Bọn mày dựa vào cái gì!”Là giọng nói của người phụ nữ kia...Tôi thật sự muốn khóc cũng khóc không nổi, buổi tối ở thôn này luôn vắng tanh, nhưng dù muốn chạy nhưng cái chân này giống như bị trói, không thể nhúc nhích được một chút nào.Ngay lúc tôi dường như tuyệt vọng, bỗng dưng một cụ bà lao ra từ phòng bên cạnh, đổ một chậu lớn chất lỏng tanh hôi lên người Lưu Mao Tử.Mùi hương kia khá quen thuộc, hình như là máu quạ đen, bố tôi từng nói thứ này rất khó có được, ở Đông Nam Á người ta dùng thứ này để làm phép thông linh, còn chúng ta dùng để trừ tà, nhưng muốn mua thì giá cực kỳ đắt đỏ!Cụ bà này vừa nãy ra tay đổ cả một chậu lớn...“Cmn! Thứ gì đây! Tanh vãi!”“Đệt! Sao mình lại mặc cái này vậy!” Giọng nói cực kỳ trung tính của Lưu Mao Tử gần như làm tôi bật khóc, má ơi chất giọng thân quen đây rồi!“Này... Bà ơi! Cảm ơn bà ạ! Bà sống ở chỗ này sao?” Tôi nhìn bà cụ vừa rồi đi ra ngoài từ phòng bên cạnh, thật kỳ quái, tại sao ban nãy lại không để ý tới chứ? Toàn bộ trạch viện chỉ có mỗi phòng này nhìn như là có người ở, tuy không phải rất mới nhưng ít nhất nhìn qua là có hơi người.“Hai cậu sao lại trêu chọc phải cô ta?” Bà cụ không có trả lời vấn đề của tôi, mà nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt rất phức tạp.“Thưa bà, hồi trước có một người bán cái yếm này cho bạn con, từ đó về sau rắc rối liên tiếp, thậm chí có người bỏ mạng, bây giờ bố bạn con đang nằm viện, chúng con phải tìm ra nguồn gốc vật đó ạ!” Tôi giống như tìm được vị cứu tinh, bà lão này ở chỗ này, chắc chắn biết vài thứ.“Ấy vậy mà cô ta lại ra ngoài hại người, không phải nói muốn cùng tên kia bên nhau đến khi tan thành mây khói sao...” Ánh mắt bà cụ phức tạp, lẩm bẩm sau khi nghe tôi nói xong.“Chàng trai à, tôi có lòng giúp cậu, nhưng cái thân già này thật sự không thể giúp nổi đâu!” Bà nói rồi lắc đầu, có vẻ muốn quay về phòng bên cạnh.“Bà lão, bà thấy chết mà không cứu sao?” Lưu Mao Tử dường như muốn bùng nổ.“Vậy... Bà ơi, bà nói những gì bà biết cho bọn con đi, tự bọn con sẽ tìm cách giải quyết.” Tôi nhanh chóng ngăn Lưu Mao Tử lại, nếu đắc tội với tia hy vọng duy nhất này, manh mối của chúng tôi sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.Nghe lời tôi nói, bà cụ dừng bước, quay đầu nhìn chúng tôi, sau đó thở dài, trả lời rằng: “Hai cậu có biết… thứ gọi là Tỳ Hưu nhân gian không?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net