Đúng vậy, tai trái của tôi không nghe thấy gì, còn tai phải cũng có vấn đề, phải dùng máy trợ thính.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Liệu người khuyết tật thật sự không xứng đáng để được yêu thương?Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Lòng tự trọng bị Thời Nghiễn Lễ giẫm nát, tôi thầm tự nhủ sẽ không thích anh nữa.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thời gian đó, tâm trạng tôi cực kỳ tệ. Anh trai tôi lo lắng, ngày nào cũng tới đón tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Những lần anh ấy đến càng lúc càng nhiều, bỗng dưng có tin đồn trong khoa rằng tôi sắp kết hôn.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Chuyện này quá hoang đường, nhưng tôi cũng chẳng buồn giải thích.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi nhận được lời mời từ một trường đại học Ivy League, tôi quyết định đi du học.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Năm năm sau, khi tôi nhận được thư mời từ trường cũ, tôi quay về nước.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Ngày đầu chuyển vào văn phòng mới, tôi nhìn thấy một tờ báo cũ trên kệ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau năm năm, tin tức về Thời Nghiễn Lễ lại bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Dòng chữ trên báo thu hút sự chú ý: “Thời Nghiễn Lễ, nhà vật lý học trẻ tuổi nổi tiếng, qua đời lúc 2 giờ sáng tại nhà riêng, hưởng dương 32 tuổi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Người trong bức ảnh đen trắng có gương mặt ôn hòa và ánh mắt hiền từ, nhưng nụ cười của anh lại lạnh lùng và xa cách.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sinh viên đang giúp tôi chuyển đồ lại gần: “Giáo sư Thời đấy ạ?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Cả người tôi lạnh toát, tôi run rẩy hỏi: “Sao… sao thầy ấy lại qua đời?”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Bị bệnh ạ.” Sinh viên nhớ lại rồi nói: “Em nghe nói thầy ấy đã cầm cự với bệnh tật suốt mấy năm, chỉ vì muốn hoàn thành nghiên cứu.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi chăm chú nhìn tờ báo trong tay, những lời của sinh viên dần trở nên mơ hồ.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Khoảng hai năm trước, giáo sư Thời đã nghiên cứu thành công điện cực ốc tai, nhưng sau đó mấy ngày thì thầy ấy qua đời.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Văn phòng này của cô là của giáo sư Thời trước đó ạ, thầy ấy qua đời ngay trong văn phòng này và đã được niêm phong.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Đột nhiên, ốc tai nhân tạo của tôi lại phát ra những tiếng tít tít chói tai. Tôi vội vàng bịt tai lại, lí nhí nói: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Em ấy không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng: “Em đã chuyển hết đồ lên rồi ạ, có gì cô cứ gọi chúng em.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau khi cậu ấy rời đi, cánh cửa khẽ đóng lại.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Văn phòng vừa được dọn dẹp lại, vẫn còn vẻ trống trải, cây xanh đung đưa ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào và những hạt bụi lơ lửng trong không khí.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tôi ngồi dưới ánh nắng, nhưng tay chân lại lạnh toát.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Thú thật, những năm qua, thỉnh thoảng nhớ về Thời Nghiễn Lễ, tôi vẫn luôn oán giận anh. Cả đời này, tôi cũng không muốn gặp lại anh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Nhưng lúc này, khi ước nguyện bỗng trở thành sự thật, tôi lại cảm thấy đau lòng.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Sau một lúc thẫn thờ, tôi mở điện thoại lên và mở WeChat của anh.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
Tin nhắn cuối cùng trong hộp thoại là vào cái Tết năm thứ ba tôi du học. Lâu rồi không liên lạc, bất ngờ Thời Nghiễn Lễ gửi cho tôi một tin nhắn chúc Tết.Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net
“Em Phương Di, năm mới an lành, mọi chuyện thuận lợi.”Đọc Xíu - Đọc là mê! Đọc truyện tại docxiu.net